Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mong manh chiếu qua khung cửa sổ, Vân Sơ mở mắt, không thấy đứa nhỏ trong lòng đâu nữa.
Nàng gấp đến độ vội vàng xuống giường.
“Phu nhân, tiểu thế tử đã rời đi vào giờ Dần, thấy ngài ngủ say như vậy nên ngài ấy không cho chúng nô tỳ đánh thức ngài.” Thính Sương bưng một chậu nước đi vào: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái thái, các viện đều bận rộn, để nô tỳ hầu hạ phu nhân trang điểm.”
Vân Sơ nắm chặt tượng gỗ trong tay, chỉ có thứ này chứng minh hài tử kia từng tới đây.
Nàng ngồi trước gương, phí hết tâm sức mới có thể đẩy hình ảnh hài tử ra khỏi đầu, nhìn bản thân trong gương rồi nói: “Búi tóc đơn giản một chút.”
Thính Sương gật đầu, nhanh chóng chải kiểu tóc đơn giản nhất, cắm một chiếc trâm ngọc trắng, sau đó lại trang điểm cho Vân Sơ, cả gương mặt được đánh phấn trắng, chưa tô son, cũng chưa vẽ mày, thoạt nhìn không hề có chút khí sắc nào, cuối cùng lại khoác lên một bộ xiêm y màu tím đen, càng khiến gương mặt kia trắng bệch như giấy.
Trang điểm xong xuôi thì đám người thỉnh an cũng tới nơi.
Vì hôm nay là sinh thần của lão thái thái sinh nên Tạ Thế An không tới học đường, cùng đám người tới thỉnh an ngồi chờ ngoài phòng khách.
Vân Sơ vừa bước ra thì đám người sôi nổi hành lễ.
Tạ Thế An ngẩng đầu nhìn mặt Vân Sơ, ra vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Sao sắc mặt mẫu thân lại trắng như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Nửa đêm bị đau đầu, bây giờ đầu cứ như muốn nứt ra.” Vân Sơ ấn ấn huyệt Thái Dương: “An ca nhi, con nói xem nhìn ta như vậy có thích hợp ra ngoài đón khách không?”
Tạ Thế An mím môi.
Nếu mẫu thân không nghênh đón khách nhân thì lời đồn bên ngoài sẽ càng ngày càng thái quá.
Nhưng nhìn bộ dạng ốm yếu của mẫu thân, bị khách khứa nhìn thấy e là cũng gây xôn xao bàn tán.
“Phu nhân, thiếp có mang theo son môi.” Thính Vũ bước lên: “Để thiếp tô son cho ngài, sẽ nhìn có khí sắc hơn một chút.”
Vân Sơ gật đầu, tùy ý để nàng ta múa may.
Chỉ là đôi môi được tô đỏ lại càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch.
Tạ Thế An mở miệng: “Da mẫu thân vốn trắng, không dùng son môi vẫn tốt hơn.”
Thính Vũ ngượng ngùng, đành phải lấy khăn tay lau son môi.
Thính Sương đứng bên cạnh cũng cảm thấy không đáng cho phu nhân nhà mình, đám người này chỉ lo lắng bộ dạng của phu nhân có khiến Tạ gia bị người ta bàn tán hay không, căn bản không có người nào thật tình quan tâm sức khỏe của phu nhân.
Nàng ấy đã rõ tại sao phu nhân lại không thân cận một đám hài tử Tạ gia nữa, cả đám đều là sói mắt trắng.
Cho dù phu nhân đào tim đào phổi nuôi dưỡng chúng nó thì cũng không nhận được bất cứ lời hay ý đẹp nào.
Còn không bằng tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương...
Vân Sơ đứng lên, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi chúc thọ lão thái thái.”
Đoàn người ùn ùn tới An Thọ Đường.
Lão thái thái thay xiêm y mới tinh, tinh thần quắc thước ngồi ở chủ vị, Nguyên thị đã tới từ sớm, cha chồng Tạ Trung Thành của Vân Sơ cũng đã tới.
Trong toàn bộ chủ tử của Tạ phủ này, người Vân Sơ ít giao tiếp nhất là phụ thân Tạ Trung Thành của Tạ Cảnh Ngọc vì phần lớn thời gian cha chồng đều ở sơn trang, toàn tâm toàn ý xử lý sản nghiệp Tạ gia.
Nàng bước vào hành lễ, sau đó nhìn về phía lão thái thái, cười nói: “Tôn tức chúc thọ lão thái thái, chúc lão thái thái phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi năm đều được như hôm nay, tuổi nào cũng được như tuổi này.”
Bà ta nhìn đám di nương ca nhi tỷ nhi ở phía sau cũng bước lên nói mấy lời cát tường.
Lão thái thái vô cùng vui vẻ: “Tốt tốt tốt, các con đều có hiếu tâm, Tạ gia ta trông cậy các con làm rạng rỡ tông môn!”
Tạ gia ở kinh thành chỉ có một chi này, sau khi chúc thọ kết thúc, màn dâng lễ vật bắt đầu.
Tạ Trung Thành đích thân tới chùa cầu bùa trường thọ cho mẫu thân, chính là ngôi chùa linh thiêng nhất ở ngoài thành, chùa Hàn Sơn, quỳ chín ngày chín đêm mới cầu được một cái.
Nguyên thị tặng lão thái thái một bình ngọc trường thọ.
Tạ Cảnh Ngọc tặng một bức Tiên Lộc Đồ do hắn ta tự tay vẽ.
Kế tiếp là đến phiên Vân Sơ tặng lễ, vào dịp sinh thần hằng năm của lão thái thái, lễ vật của Vân Sơ đều là thứ quý báu nhất trong đám quà mừng thọ.
Lão thái thái thấy Thính Sương Thính Tuyết nâng một thứ rất lớn đi vào, vừa nhìn đã biết là bình phong.
“Lão thái thái, đây là Vạn Thọ Đồ nhi tức tốn hết ba tháng để thêu cho ngài.” Vân Sơ kéo vải đỏ xuống: “Tôn tức là nữ nhi võ tướng, không am hiểu nữ hồng, nỗ lực học tập nhưng cũng không học được bao nhiêu, hy vọng lão thái thái đừng ghét bỏ.”
Nguyên thị mở miệng nói: “Lễ vật cốt ở lòng thành, thêu có đẹp không chỉ là phần phụ.”
Chỉ là lúc nhìn thấy một đống chữ “Thọ” kia, Nguyên thị thật sự khen không nổi, thật sự quá xấu.
Đặt bình phong này trong phòng thì khác nào làm trò cười cho thiên hạ, chỉ có thể cất vào nhà kho, nhưng để trong kho thì cũng rất chiếm chỗ...
Lão thái thái run rẩy khóe miệng, nha đầu thêu thùa kém cỏi nhất trong viện bà ta cũng thêu đẹp hơn Vân Sơ nhiều, thêu kém như vậy thì đừng thêu, thế này không phải rất mất mặt sao?
Phải thêu đủ một trăm chữ “Thọ” cũng không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là đối với những người không biết nữ hồng lại càng thêm khó.
Nếu bà ta nói ra lời nào không phải khiến Vân Sơ mất mặt thì không biết tôn tức này còn làm ra chuyện quá đáng gì.
“Sơ nhi có tâm.” Lão thái thái nói lời trái lương tâm: “Con đang bệnh mà còn tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ, hiếu tâm này thật khiến người ta cảm động.”
Vân Sơ cúi nói không dám.
Ngay sau đó, nhóm di nương vãn bối cũng lên tặng lễ, đều là xiêm y giày vỡ linh tinh, hoặc là tranh chữ, chẳng có thứ gì mới lạ.
Sau khi tặng lễ, lão thái thái đứng lên: “Sắp tới giờ rồi, nên mở cửa đón khách, đi thôi, đến tiền viện.”