Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 491:




Tiệc rượu của Giải gia kéo dài tới đêm khuya.
Sở Thụy là một thành viên trong đội đưa dâu, sau khi tiệc rượu kết thúc thì phải hồi cung.
Nhưng không biết vì sao mà hắn ta lại không muốn đi.
Khách khứa trong viện đều đã giải tán, hạ nhân bước vào dọn dẹp, ánh đèn lồng đỏ mờ mờ ảo ảo.
“Điện hạ, phải về rồi.” Một cung nhân bước lên nói: “Không còn sớm nữa, muộn thêm một chút là hoàng cung sẽ khóa cửa.”
“Ta, ta đi nhìn trưởng tỷ một cái rồi lại đi.”
Sở Thụy đã uống chút rượu, lúc đứng lên có hơi váng đầu, vội vàng vịn vào người tiểu thái giám.
Tiểu thái giám xấu hổ nói: “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, điện hạ đi gặp quận chúa lúc này e là không thích hợp.”
Sở Thụy không thèm quan tâm nhiều như vậy.
Khi còn ở trong cung, hắn ta muốn gặp trưởng tỷ lúc nào thì gặp lúc đó.
Cũng không thể vì trưởng tỷ xuất giá mà hắn ta không được gặp mặt thân tỷ tỷ của mình nữa.
Hắn ta lảo đảo đi về phía hậu viện, càng đi càng thấy yên tĩnh.
Không có một ai canh giữ trước cửa tân phòng.
Khi trưởng tỷ xuất giá, trong số của hồi môn Thái Hậu chuẩn bị có sáu mươi bốn cung nhân!
Hắn ta quay đầu sai bảo: “Đi tìm xem nhóm ma ma cô cô đó ở đâu rồi.”
Một lúc sau, tiểu thái giám quay lại bẩm báo: “Nô tài đã đi hỏi thăm, trong phủ chuẩn bị tiệc tối cho hạ nhân, hạ nhân hồi môn của quận chúa đều đã đi dùng bữa.”
Sở Thụy gật đầu, xem ra người trong phủ không dám lơ là người của trưởng tỷ, như vậy hắn ta cũng yên tâm rồi.
Hắn ta xoay người chuẩn bị rời đi thì một trận gió lớn đột nhiên thổi tới, còn kèm theo tiếng cầu cứu của nữ nhân.
Hắn ta khựng lại: “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Tiểu thái giám cẩn thận lắng nghe: “Hình như là tiếng khóc của một nữ tử...”
Sở Thụy nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nếu hắn ta nghe không lầm thì người khóc chính là trưởng tỷ.
Hắn ta chạy như bay tới chủ viện Giải gia, không có một bóng người ở đó, hắn ta vọt tới cửa tân phòng.
Khoảng cách gần như vậy, hắn ta nghe rất rõ tiếng la hét trong tân phòng: “Không, ngươi đừng tới đây... a, đau...”
Máu nóng trong người Sở Thụy dâng lên, cổ họng tràn ngập vị tanh ngọt.
Hắn ta nuốt ngược m.á.u vào trong, hùng hổ đạp cửa tân phòng.
Hắn ta nhìn thấy Giải đại nhân hơn bốn mươi tuổi, vai trần đứng cạnh mép giường, tay cầm một chiếc roi dài.
Trưởng tỷ của hắn ta thì rúc trong góc giường, giá y trên người đã bị đánh rách tơi tả, lộ ra da thịt chằng chịt vết thương...
Trong khoảnh khắc này, Sở Thụy đột nhiên hiểu ra.
Tại sao lại không thể tra ra nguyên nhân ba chủ mẫu trước của Giải gia c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, người ngoài chỉ nói là bọn họ bệnh chết.
Thì ra lúc tên cầm thú này bạo hành người ta đã cho lui hết hạ nhân, ngoài người bị hại ra thì không một ai biết Giải đại nhân lại là thứ súc vật heo chó cũng không bằng.
“Ai?”
Giải đại nhân nghe thấy thanh âm, lập tức quay đầu.
Ông ta đã uống không ít rượu, nhất thời không nhận ra người đi vào là ai.
Khóe mắt Sở Thụy đã sắp nứt ra, hắn ta thuận tay cầm lấy chiếc ghế ném vào Giải đại nhân.
Giải đại nhân vung roi đánh về phía Sở Thụy, roi đầu tiên trúng vào ghế dựa, roi thứ hai vung thẳng vào n.g.ự.c Sở Thụy.
Hắn ta tức khắc phun ra một ngụm m.á.u đen.
“Đạo chích từ đâu ra, dám xâm nhập tân phòng của bản quan, đúng là đáng chết!”
Roi thứ ba cứ như hạ tử thủ, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Thụy.
“Không được!” Sở Tri Hạ lăn xuống giường, ôm chặt eo Giải đại nhân: “Hắn là Trang Thân Vương, là đệ đệ ta, đại nhân, đừng động thủ!”
Giải đại nhân ngây người, Sở Thụy lồm cồm bò dậy, đỡ tay tiểu thái giám, nhanh chóng lui ra ngoài.
Sở Tri Hạ nhẹ nhàng thở ra, khóc lóc nói: “Đệ đệ ta sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, ta có thể bảo đảm...”
Giải đại nhân bóp cổ nàng ấy: “Nếu không phải Thái Hậu nắm giữ chứng cứ Giải gia tham ô, ta tuyệt đối không cưới ngươi về! Cưới ngươi thì chẳng khác nào khiến Hoàng Thượng kiêng kị, Thái Hậu đúng là biết gây phiền toái cho ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Giải gia sẽ có một vị trí nhỏ cho ngươi, nếu ngươi dám dùng Giải gia lót đường cho Thái Hậu thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!” Sở Tri Hạ bị bóp cổ, con ngươi đột nhiên trừng lớn.
“Không...”
Nàng ấy gian nan thốt ra một chữ nhưng vẫn chậm mất.
Sở Thụy quay lại, tay cầm một con d.a.o phay.
Dao phay kia c.h.é.m thẳng xuống đầu Giải đại nhân, m.á.u tươi tuôn như suối.
Nhưng sức lực của Sở Thụy thật sự quá yếu, hắn ta bệnh tật quanh năm, cho dù có dùng hết sức lực nhưng cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng cho Giải đại nhân.
Giải đại nhân quay đầu lại, vung tay đoạt lấy d.a.o phay c.h.é.m về phía Sở Thụy.
Sở Thụy chỉ là một con ma ốm, sao có thể địch nổi ông ta, dần dần bị ép vào góc tường.
Đao kia vừa vung xuống, tiểu thái giám bên cạnh đã lao tới chặn lại, c.h.ế.t trong n.g.ự.c Sở Thụy.
Giải đại nhân đã g.i.ế.c đỏ cả mắt, căn bản không còn cố kỵ hậu quả.
Lại một đao vung xuống.
Chỉ là lưỡi d.a.o kia còn chưa đụng vào Sở Thụy thì cổ ông ta đã bị roi dài quấn chặt.
“Thụy nhi, chạy mau, đi mau, rời khỏi nơi này, mau đi!”
Sở Tri Hạ siết chặt roi, quát thất thanh.
Sở Thụy lồm cồm bò dậy: “Ông ta dám động vào trưởng tỷ, ông ta phải chết.”
“Không, Thụy nhi, không thể...” Sở Tri Hạ khóc lóc nói: “Đệ đi đi, đi mau, đừng ở đây nữa, để ta xử lý, giao cho ta được không...”
Sở Thụy lắc đầu.
Trưởng tỷ của hắn ta chính là ánh trăng trên trời, thế nhưng lại bị người ta đánh đập thành bộ dạng này.
Hôm nay mới là ngày tân hôn đầu tiên.
Nếu họ Giải kia không c.h.ế.t thì sớm muộn gì trưởng tỷ cũng c.h.ế.t trong tay ông ta.
Hắn ta không do dự cầm lấy d.a.o phay, sát khí đong đầy trong mắt.
“Thụy nhi!”
Ngữ khí của Sở Tri Hạ mang theo một tia khẩn cầu.
“Nếu, nếu ông ta nhất định phải c.h.ế.t thì cứ để cho trưởng tỷ.”
Đệ đệ của nàng ấy đến m.á.u người còn không muốn uống, nếu g.i.ế.c người thì làm sao có thể sống mà không mang gánh nặng?
Sở Tri Hạ dùng sức siết chặt roi dài trong tay.
Người vừa rồi còn đang giãy dụa dần dần mất đi ý thức, mềm mại ngã xuống đất.
Sở Tri Hạ cảm thấy còn chưa đủ, bèn cầm lấy d.a.o phay c.h.é.m vào cổ Giải đại nhân, đao thứ nhất, đao thứ hai...
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Tiếng rít gào từ bên ngoài vọng vào.
Ba đích tử Giải gia đang đứng ngoài cửa, một người mau chóng chạy tới đẩy Sở Tri Hạ ra.
Đích trưởng tử đưa tay thăm dò hơi thở của Giải đại nhân, kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t cha ta, sao ngươi dám, sao ngươi dám hả!”
Hắn ta nắm lấy cổ áo Sở Tri Hạ.
“Buông tay!” Sở Thụy gian nan đứng lên: “Đây là quận chúa Đại Tấn, ngươi không được phép làm càn! Giải Tôn bất kính Phúc Khang quận chúa, tội này đáng chết!”
Hắn ta nắm lấy tay Sở Tri Hạ: “Đi, chúng ta hồi cung!”
Ra bên ngoài, hắn ta cởi áo ngoài của mình đắp lên đầu vai Sở Tri Hạ: “Trưởng tỷ, không phải sợ, ta sẽ gánh vác tất cả hậu quả, đừng sợ...”
Toàn thân Sở Tri Hạ đều đang run rẩy.
Gia chủ Giải gia c.h.ế.t trong đêm động phòng hoa chúc.
Là nàng ấy đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t tân lang của mình.
Nàng ấy không thể nào rút lui an toàn.
Nàng ấy chậm rãi nói: “Ta gả vào Giải gia thì chính là người của Giải gia, không thể hồi cung được, đệ yên tâm, ta là Phúc Khang quận chúa, là tôn nữ Thái Hậu thương yêu nhất, Giải gia không dám làm gì ta... Ngày mai, đúng rồi, là ngày mai, đệ nhờ Thái Hậu hạ chỉ cho ta hòa ly là ta có thể hồi cung... Ngoan nào Thụy nhi, đệ về trước, ta không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu...”
Lúc này, hạ nhân hồi môn của Sở Tri Hạ cũng đã tới, hơn sáu mươi người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.
Lúc này Sở Thụy mới yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.