Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 496:




Thuốc bột được hòa vào trong chén, biến thành một chén nước màu đen.
Tạ Thế Duy bưng thuốc độc đi về phía Vân Sơ.
Hạ thị kéo hắn ta lại, hạ giọng nói: “Đó là đích mẫu của con, con là đại thần trong triều, không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Tạ Thế Duy nhếch môi, nhướng mắt nhìn về phía một người đang đứng trong góc: “Tạ Thế Doãn, ngươi làm đi.”
Sắc mặt Tạ Thế Doãn trắng bệch: “Ta không làm.”
Tạ Thế An lạnh lùng nói: “Ngươi là một phần tử của Tạ gia, có một số chuyện ngươi phải làm.”
Tạ Thế Doãn gắt gao cúi đầu.
Thính Vũ sau lưng hắn ta đưa tay đẩy, thở dài nhỏ giọng nói: “Hiện giờ đại ca con là đương gia Tạ gia, phụ thân con cũng phải nghe lời hắn, huống chi là con, Doãn nhi, đưa mẫu thân một đoạn đường cuối cùng đi.”
Tạ Thế Doãn mười sáu tuổi, không tính là cao ráo, có chút gầy, hắn ta mím chặt môi, không muốn bước lên dù chỉ một bước.
“Doãn nhi, sao con lại ngốc như vậy?” Thính Vũ cắn răng nói: “Đúng, phu nhân thương con, đối đãi với con như hài tử thân sinh, nhưng cũng chỉ là thương mà thôi chứ chưa từng cho con thứ gì cả. Tất cả của hồi môn của phu nhân đều dùng làm hồi môn cho Tạ Phinh và sính lễ cho đại ca con, con cái gì cũng không có... Đại ca đại tỷ con có thể tuyệt tình như vậy, con hà tất níu giữ một chút tình cảm kia! Nếu lần này con làm trái ý đại ca, sau này mẫu tử chúng ta sẽ không còn chỗ đứng ở trong phủ nữa! Con đau lòng đích mẫu mà không thương cho mẫu thân thân sinh này sao?”
Tạ Thế Doãn như sắp phát điên.
Hắn ta chỉ đành bước từng bước một ra giữa sân, nhận lấy chén thuốc độc trong tay Tạ Thế Duy.
Hắn ta đi về phía Vân Sơ đi tới trước mặt Vân Sơ.
Hắn ta ngồi xổm xuống, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, thực xin lỗi, con hết cách rồi, thật sự hết cách rồi...”
Vân Sơ lẳng lặng nhìn hắn ta.
Sau khi đôi nhi nữ của nàng bỏ mạng thì Thính Vũ cũng hạ sinh Tạ Thế Doãn, tất cả tình yêu dành cho hài tử c.h.ế.t yểu đều được chuyển lên người Tạ Thế Doãn.
Là nàng tự tay nuôi nấng Tạ Thế Doãn, Tạ Thế Doãn như miếng thịt đầu quả tim của nàng vậy.
Nhưng hài tử nàng một tay nuôi lớn lại bưng thuốc độc.
“Tạ Thế Doãn, ngươi không có trái tim sao!”
Tạ Nhàn thất thanh quát, sau đó bước lên đánh đổ chén thuốc độc kia.
“Nữ nhi bất hiếu!” Tạ Cảnh Ngọc lại tát vào mặt Tạ Nhàn: “Người đâu, đưa nó đi, nhốt vào từ đường!”
Mấy tâm phúc của hắn ta bước vào kéo Tạ Nhàn ra ngoài.
Giang di nương vừa muốn mở miệng thì lại bị Tạ Cảnh Ngọc đá vào ngực: “Đây là nữ nhi của ngươi đó, người đâu, nhốt nàng ta vào phòng chứa củi!”
Giang di nương cũng bị kéo ra ngoài.
Tạ Cảnh Ngọc lại nhìn về phía Hạ thị: “Còn thuốc không?”
“Thuốc Phinh nhi đưa không còn nhưng ——” Hạ thị dừng một chút rồi nói tiếp: “Có thuốc diệt chuột, hiệu quả cũng tương tự.”
Tạ Thế An chậm rãi nói: “Cứ như vậy đi.”
Hắn ta thấy được hận ý ngập trời trong mắt Vân Sơ, chỉ cần cho Vân Sơ một cơ hội thì e rằng toàn bộ Tạ gia sẽ vạn kiếp bất phục.
Xác thật không thể giữ lại mạng của Vân Sơ.
Hạ thị xoay người rời đi, không bao lâu lại bưng một chén thuốc đen tuyền đi tới, trực tiếp nhét vào tay Tạ Thế Doãn, nhàn nhạt nói: “Tam thiếu gia, lần này phải lưu ý một chút.”
Tạ Thế Doãn không ngừng run rẩy.
Hắn ta đưa tới trước mặt Vân Sơ, Vân Sơ cũng không nhận.
Hắn ta khẩn cầu nói: “Mẫu thân, uống đi, uống xong là mọi chuyện đều kết thúc...”
“Đúng vậy Sơ nhi...” Nguyên thị nước mắt giàn giụa: “Con là phụ nhân Tạ gia, coi như là vì Tạ gia đi được không, xin con đó Sơ nhi, giữ cho mình chút thể diện, mau uống đi.” Vân Sơ dùng chút sức lực cuối cùng mím chặt môi.
“Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian.” Tạ Thế Duy mất kiên nhẫn: “Lát nữa ta còn phải tới quân doanh làm việc, đừng làm chậm trễ đại sự của ta.”
Tạ Thế Doãn cố gắng nuốt nước mắt, bước lên bóp chặt cằm Vân Sơ.
“Mẫu thân, thực xin lỗi, xin tha thứ cho con, con thật sự không còn lựa chọn nào khác, kiếp sau con lại chuộc tội...”
Hắn ta đổ hết chén thuốc vào miệng Vân Sơ.
Thuốc diệt chuột là kịch độc, vừa uống vào thì bụng đã bắt đầu quặn đau.
Vân Sơ ngã xuống đất, nằm dưới mặt đất lạnh như băng, hai mắt trợn to nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Sự sống trong mắt nàng dần dần lụi tắt, nhưng đôi mắt mỹ lệ kia vẫn mở to, trăng rằm trong đáy mắt cũng phản chiếu gương mặt mỗi một người Tạ gia.
Đây là c.h.ế.t không nhắm mắt.
Một màn này khiến đám người Tạ gia kinh hồn táng đảm.
Nguyên thị run rẩy bò lên thăm dò hơi thở của Vân Sơ: “Đã chết, Sơ nhi thật sự c.h.ế.t rồi... Sơ nhi, là ta có lỗi với con...”
Nói xong thì ghé vào người Vân Sơ gào khóc.
Tạ Thế An ngồi xổm xuống vươn tay vuốt mắt cho Vân Sơ nhưng có làm thế nào thì đôi mắt kia vẫn cứ trừng to.
Rõ ràng là người đã c.h.ế.t nhưng đôi mắt to kia vẫn chứa đựng hận ý ngập trời.
“Tại sao lại như vậy?” Đào di nương rụt cổ: “Phu nhân bị bức chết, có khi nào sẽ hóa thành lệ quỷ quay về đòi mạng...”
“Câm miệng!” Tạ Thế An tức giận quát lớn, Đào di nương không dám nói gì nữa.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Hẳn là mẫu thân cũng không muốn toàn bộ Vân gia c.h.ế.t không người nhặt xác nhỉ, mẫu thân yên tâm đi đi, giao hậu sự của Vân gia cho ta, thế nào?”
Đôi mắt của Vân Sơ như không cam lòng khép lại.
Lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thế An nhìn về phía đám người Tạ gia rồi nói: “Tạ Vân thị biết rõ Vân gia nghiệp chướng nặng nề, tội không thể xá, vì không muốn liên lụy Tạ gia nên tự sát bỏ mình, Tạ gia cảm nhớ Tạ Vân thị, hậu táng.”
Tạ Thế Duy không tán đồng: “Hậu táng phải tiêu tốn hơn mười ngàn lượng, người như vậy không đáng...”
“Câm mồm.” Tạ Thế An giải quyết dứt khoát: “Cứ làm theo lời ta, chuyện hôm nay chỉ có người Tạ gia biết là được, đừng truyền ra ngoài.”
Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Hạ thị: “Ngươi gấp rút đặt mua mọi thứ cần thiết cho chỉnh tề đầy đủ, sáng sớm ngày mai phát tang.”
Hạ thị gật đầu, nàng ta nhìn t.h.i t.h.ể Vân Sơ, trong mắt mang theo khoái ý.
Vân Sơ đã chết, Ngọc Lang không có chính thê, cuối cùng cơ hội của nàng ta cũng tới... Chỉ cần An ca nhi lật lại bản án cho Hà gia là nàng ta có thể quang minh chính đại trở thành đương gia chủ mẫu Tạ gia.
Ngày lành của nàng ta sắp tới rồi.
Tạ Thế An một thân mỏi mệt về viện của mình, hắn ta nhìn thấy phu nhân của mình đi tới đi lui ngoài cửa, đứng ngồi không yên.
“Phu quân!” Tống Nhân nhanh chóng bước tới: “Ta nghe nói triều đình định tội Vân gia, mẫu thân sao rồi, Tạ gia định xử trí mẫu thân thế nào?”
Tạ Thế An trầm giọng nói: “Mẫu thân đi rồi, tự sát mà chết.”
“Cái gì?” Tống Nhân không thể tin nổi: “Sao có thể...”
Nàng ấy gả vào Tạ gia nhiều năm như vậy, ngày nào cũng đến thỉnh an mẫu thân, có khi còn dùng cơm chung, cũng xem như hiểu biết mẫu thân.
Trong ấn tượng của nàng ấy, mẫu thân là nữ tử cứng cỏi, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không gục ngã, sao có thể tự sát chứ?
Sau khi Vân gia xảy ra chuyện, mẫu thân bôn tẩu khắp nơi, ban đầu nàng ấy cũng hỗ trợ nghĩ cách nhưng sau này phu quân lại bảo nàng ấy đừng nhúng tay vào, sợ ảnh hưởng con đường làm quan của huynh trưởng nàng ấy nên nàng ấy mới không hỏi tới, không quan tâm tới nữa.
Nhưng nàng ấy biết mẫu thân chưa bao giờ từ bỏ việc lật lại bản án cho Vân gia.
Chuyện Vân gia còn chưa rõ ràng, mẫu thân sẽ tự sát sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.