Hà Tĩnh Như ứng phó người nhà xong thì quay lại khuê phòng của mình.
Nàng ấy ngồi bên cửa sổ, nhìn hoa nở rực rỡ bên ngoài, trong lòng vẫn còn hoang mang.
—— “Ngươi nguyện ý làm Hoàng hậu của trẫm không?”
Những lời này cứ quanh quẩn bên tai nàng ấy.
Nàng ấy lắc đầu muốn xua âm thanh này đi rồi tới trước bàn trang điểm, gỡ trang sức trên đầu xuống, mấy thứ này đều là đồ vật áp đáy hòm của nàng ấy, vì phải vào cung nên mới lấy ra dùng, ngày thường căn bản là luyến tiếc không dám xài.
Mở tráp đựng trang sức, nàng ấy liếc mắt thấy được một chiếc trâm bạc đơn giản, đây là tín vật đính ước mà vị hôn phu trước tặng cho nàng ấy.
Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, sau khi lớn lên thì mọi chuyện như nước chảy thành sông, hai người đính hôn với nhau.
Mấy ngày trước khi đại hôn diễn ra, mẫu thân nàng ấy đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo qua đời... Nàng ấy là nữ nhi mà mẫu thân nâng niu trong lòng bàn tay nuôi nấng trưởng thành, nàng ấy không thể xuất giá trong kỳ mặc áo đại tang.
Hơn nữa mẫu thân đi rồi, đại đệ chưa thành thân, trong nhà không có người quản lý việc vặt, nàng ấy muốn ở nhà mấy năm, chờ đệ đệ muội muội trưởng thành rồi lại xuất giá.
Nàng ấy thương nghị cùng hôn phu nhưng lại bị cự tuyệt một cách vô tình, hôn sự cứ như vậy mà mất đi.
Tình cảm nàng ấy dành cho vị hôn phu kia cũng không thể nói là sâu nặng gì, nhưng hôn sự đột nhiên không còn nữa, nàng ấy đương nhiên cũng khổ sở.
Nhưng cũng chỉ buồn bã một lúc thôi.
Mẫu thân đi rồi, có quá nhiều chuyện cần xử lý, nàng ấy cũng không có tâm tư suy xét nữ nhi tình trường.
Cả đêm hôm đó Hà Tĩnh Như không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, nàng ấy lại nhận được thiệp mời từ hoàng cung gửi tới.
“Đại tỷ, đây là thiệp mời đi săn thú mùa thu của hoàng thất!”
“Trời ạ, hình như chỉ có đại thần Nhất phẩm Nhị phẩm mới có tư cách đi theo, đại tỷ lại được mời.”
“Là ý của Trưởng công chúa sao, có phải đại tỷ được Trưởng công chúa thích không?”
Tâm tình của Hà Tĩnh Như đã bình tĩnh không ít.
Hiện giờ đại thần trong triều đều thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, hôm qua Hoàng Thượng nói ra những lời như vậy chỉ là vì muốn đối phó với triều thần thôi.
Nàng ấy chỉ là vừa lúc được Hoàng Thượng lựa chọn mà thôi.
Chỉ chớp mắt một cái là tới ngày đi săn thú.
Hà Tĩnh Như mặc một bộ xiêm y phù hợp để cưỡi ngựa, đây là y phục cắt may gấp gáp để hợp với buổi săn thú và đồng bộ với mọi người.
Thân phận nàng ấy thấp kém, đi cuối cùng trong đội ngũ, theo đến Khê Sơn săn thú.
Đội ngũ mau chóng tới địa điểm đã định sẵn.
Sở Hoằng Du bước xuống xe ngựa, nhìn về phía đám người.
Nhưng người ở đó quá đông đúc, hắn thật sự không nhận ra Hà Tĩnh Như đang đứng ở đâu.
Cùng lúc đó, một số thiên kim khuê tú cũng tụ lại.
Hiện giờ Hoàng Thượng đã tới tuổi tìm hôn phối, hậu cung lại trống không, những nữ tử này đều biết bọn họ phải bắt lấy cơ hội được gặp mặt Hoàng Thượng này.
Chẳng qua đám nữ tử kia vừa vây lại thì đã bị Lâm Đông Đông ngăn cản: “Hoàng Thượng không thích mùi vị son phấn, đứng xa ra đi, cách xa một chút.”
Trần Tam tức giận mắng: “Lâm Đông Đông, cái chày gỗ nhà ngươi, hậu cung của Hoàng Thượng không có nữ nhân, chắc chắn có một phần nguyên nhân là do ngươi.”
Lâm Đông Đông ra vẻ vô tội: “Ta chỉ vâng theo hoàng mệnh, ta làm gì sai chứ.”
“Hoàng Thượng!” Trần Tam lặng lẽ chỉ vào một nữ tử đứng trong đám người: “Vị kia là đích nữ phủ Lại bộ Thượng thư, nếu ở bên Hoàng Thượng thì đúng là trai tài gái sắc...”
Sở Hoằng Du nhíu mày.
Hình như từng có người nhắc tới đích nữ Lại bộ Thượng thư này với hắn, thì ra cũng chỉ có thế này.
Hắn lạnh giọng mở miệng: “Nếu Trần Tam ngươi thích thì trẫm hạ chỉ tứ hôn cho ngươi nhé?”
Trần Tam trợn mắt há hốc mồm: “A, không không không, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Hắn vừa dứt lời, ngẩng đầu thì lại thấy Sở Trường Sinh đã tới nơi.
Hắn vội vàng khom lưng bước qua, ân cần nói: “Hôm nay Trưởng công chúa thật là xinh đẹp, không bằng để ta theo hầu công chúa điện hạ đi.”
Sở Trường Sinh nhàn nhạt mở miệng: “Trần Tam, hôm nay biểu tỷ kia của ngươi cũng tới nhỉ, ngươi đi mời Hà tiểu thư tới đây bồi ta.”
Trần Tam tung ta tung tăng đi tìm biểu tỷ.
Hà Tĩnh Như mau chóng được hắn đưa tới nơi.
Lần thứ hai gặp mặt Trưởng công chúa và Hoàng Thượng, trên mặt nàng ấy cũng không có quá nhiều gợn sóng, cúi đầu cung kính hành lễ.
“Hôm nay Hà tiểu thư đi theo ta đi.” Sở Trường Sinh cười nói: “Hai chúng ta cùng nhau xem hoàng đế ca ca săn thú.”
Nàng ấy vừa nói vừa thoáng nhìn Sở Hoằng Du, không khỏi cười thầm.
Ca ca ngày thường cứ hay không đứng đắn, chỉ có khi ở trước mặt người ngoài thì mới trưng ra phong thái của hoàng đế, lúc này hắn lại thẳng lưng, da mặt căng chặt, rõ ràng là rất khẩn trương.
Đội ngũ này lấy Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh dẫn đầu, ngoài tám thư đồng khi trước đi theo làm tùy tùng thì bây giờ lại thêm một Hà đại tiểu thư không hợp phong cảnh cùng cưỡi ngựa đi vào trong rừng sâu.
“Hoàng Thượng, phía trước có một con hươu hoa mai!” Lâm Đông Đông hưng phấn hô lớn: “Mau mau mau, đừng để hươu hoa mai chạy mất.”
Sở Hoằng Du dồn hết sức lực muốn thể hiện trước mặt nữ nhân mình âu yếm, hắn kéo cung, ba mũi tên đồng thời bay ra, một mũi b.ắ.n trúng mắt hươu, hai mũi khác b.ắ.n trúng bụng hươu, hươu hoa mai ngã xuống đất bỏ mạng.
“Hoàng Thượng quá lợi hại!” Lâm Đông Đông cổ vũ, xuống ngựa xách con hươu kia về: “Là một con hươu con, thịt rất ngon, nướng lên sẽ thơm lắm.”
Trần Tam l.i.ế.m liếm đầu lưỡi: “Hoàng Thượng, chi bằng chúng ta nướng con hươu này ở đây luôn đi.”
Sở Trường Sinh hơi khựng lại.
Trong tình huống bình thường, đế vương và nữ nhi đại thần không thể dùng bữa cùng nhau, nàng ấy nên tạo cơ hội một chút.
Nàng ấy cười mở miệng: “Phong cảnh nơi này thật đẹp, chúng ta nhóm lửa ở đây đi, hoàng huynh cho người mang gia vị linh tinh tới là được.”
“Đúng đúng đúng, chỉ cần có gia vị là ta có thể nướng ra món ngon tuyệt hảo!” Nước miếng của Lâm Đông Đông đã sắp chảy ra tới nơi: “Ăn mỗi thịt hươu thôi sao mà được, còn phải mang thêm một ít rượu tới đây, đúng rồi, ta đi bắt cá, cá nướng cũng rất ngon.”
Trần Tam xắn tay áo: “Ta lại đi săn thêm hai con thỏ.”
“Ta đi nhặt củi.”
“Ta đi tìm hai hòn đá.”
Tám thư đồng lần lượt chia việc với nhau rồi chạy đi làm.
Chỉ còn lại hai huynh muội và Hà Tĩnh Như.
Hà Tĩnh Như sao có thể tỏ vẻ trấn định mãi được, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ chưa từng tham gia những sự kiện lớn như thế này mà thôi, hai người trước mặt, một người là Hoàng Thượng, một người là công chúa, nàng ấy cũng không biết bản thân phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể giữ bình tĩnh.
Nàng ấy chậm rãi thở ra rồi nói: “Lúc nãy ta thấy có rau dại ở trong núi, ta đi hái một ít về giải ngấy.”
“Sao có thể để nữ tử đi làm chuyện này chứ.” Sở Trường Sinh lôi kéo Hà Tĩnh Như ngồi xuống nền cỏ xanh, mở miệng nói: “Ca ca, huynh đi đào rau đi.”
Sở Hoằng Du đang lo không có cơ hội biểu hiện, lập tức gật đầu: “Được.”
Hắn cất bước rời đi.
Hà Tĩnh Như lập tức hóa đá.
Đương kim hoàng đế đi đào rau dại?
Nữ nhi nhà Lục phẩm như nàng ấy lại ngồi đây nhìn?
Nói chuyện này ra ngoài ai sẽ tin chứ, cả nàng ấy cũng không thể tin nổi.
Nàng ấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lập tức đứng dậy.
“Hà tỷ tỷ, ngươi cứ ngồi đi, không sao đâu.”
Sở Trường Sinh lặng lẽ thay đổi xưng hô, từ Hà tiểu thư thành Hà tỷ tỷ.
Hà Tĩnh Như một hồi sau mới phản ứng lại.
Nàng ấy đè nén cảm xúc trong lòng, nghiêm mặt nói: “Triều thần thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, thần nữ cho rằng Hoàng Thượng không nên vì chuyện làm đầy hậu cung này mà tùy tiện tìm một người về làm Hoàng Hậu, đây là không tôn trọng triều thần, không tôn trọng giang sơn Đại Tấn Giang và cũng là không tôn trọng chính Hoàng Thượng.”
Sở Trường Sinh khó mà tin nổi: “Hà tỷ tỷ, tỷ cho rằng ca ca ta vì muốn đối nghịch với triều thần nên mới chọn tỷ làm Hoàng Hậu sao?”