Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 512:




Sở Hoằng Du sai người truyền lệnh triệu tứ công tử phủ Hưng quốc công vào cung yết kiến.
“Trẫm nghe nói y thuật của ngươi rất lợi hại.” Sở Hoằng Du nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi có bằng lòng tiến cung làm Ngự y không, là đệ nhất Ngự y của đại nội.”
Mộ Dung Tất chắp tay nói: “Tại hạ học y thuật, tu y đức là có tâm cứu khổ cứu nạn, hy vọng có thể giúp đỡ người ốm đau bệnh tật trong thiên hạ, nếu trở thành Ngự y trong cung thì chẳng khác nào đi ngược lại ý nguyện ban đầu khi quyết định học y.”
“Hay cho một câu cứu giúp chúng sinh thiên hạ!” Sở Hoằng Du vỗ tay: “Bá tánh là chúng sinh thiên hạ vậy chiến sĩ nơi tiền tuyến cũng là chúng sinh thiên hạ, trẫm nói có sai không?”
Mộ Dung Tất tuy hơi thật thà nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra mấy lời ý tại ngôn ngoại này.
Hắn lập tức nói: “Tại hạ xin được làm quân y, mong Hoàng Thượng đồng ý.”
“Đại Tấn ta và Bắc Địch sắp khai chiến, vậy trẫm sẽ phái ngươi đến tiền tuyến chi viện.” Sở Hoằng Du dừng một chút rồi nói tiếp: “Trẫm sẽ đi cùng ngươi.”
Chuyện này truyền lên triều đình khiến tất cả đại thần đều phản đối.
Đại Tấn có rất nhiều tướng lĩnh thành thục, căn bản không tới phiên hoàng đế xuất chiến.
“Đại Tấn ta nghỉ ngơi lấy sức gần mười năm, quốc phú dân cường, khiến Bắc Địch thèm muốn nhỏ dãi.” Sở Hoằng Du uy nghiêm nói: “Hiện giờ Bắc Địch nhiều lần phá rối biên cảnh nước ta, nếu bỏ mặc thì quấy rầy sẽ biến thành xâm phạm, bá tánh biên quan cũng là con dân của trẫm, trẫm cần phải đến tiền tuyến, đánh lui Bắc Địch... không, là chiếm lĩnh Bắc Địch, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”
Phụ hoàng hắn chiếm lĩnh Đông Lăng, quét sạch thổ phỉ Đại Tấn.
Hắn làm hoàng đế cũng không thể đặt hết gánh nặng lên vai phụ hoàng, dù sao phụ hoàng cũng chậm rãi già đi rồi.
Hắn cần phải lên chiến trường, tích lũy kinh nghiệm, chỉnh đốn sĩ khí, giương cao quốc uy.
Chuyện này cứ như vậy mà định ra.
Sở Trường Sinh gấp không nhịn nổi: “Ca ca, huynh là thiên tử, không nên khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh như vậy...”
“Vì ta là thiên tử nên mới cần phải lên chiến trường, như vậy mới có thể thu phục dân tâm.” Sở Hoằng Du nghiêm túc nói: “Hơn nữa làm thiên tử không chỉ cần am hiểu lấy văn trị quốc mà càng phải biết cách dùng võ bảo vệ Đại Tấn, học cách dụng binh, như vậy mới không bị người ta nhào nắn. Yên tâm, có Vân gia quân và ngoại công, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sở Trường Sinh vẫn cau mày ưu sầu.
Nàng ấy còn nhớ rất rõ năm xưa phụ hoàng lên chiến trường, sau đó mất tích nửa năm...
“Ta đến tiền tuyến còn có một nguyên nhân khác, đó chính là thay muội khảo nghiệm phò mã tương lai.” Sở Hoằng Du cười hì hì nói: “Nếu hắn có thể qua ải của ta thì ta sẽ lập tức tứ hôn.”
Sở Trường Sinh không khỏi dậm chân: “Ta đang nói chuyện đứng đắn với huynh, huynh lại nói sang chuyện gì thế?”
“Được rồi, đừng lo lắng, việc nhỏ mà thôi.” Sở Hoằng Du sờ tóc nàng ấy: “Bây giờ ta cũng phải đi làm chuyện đứng đắn đây.”
Chuyện đứng đắn của hắn là thay xiêm y rời cung, lặng lẽ đến Hà gia một chuyến.
Hắn cưỡi ngựa tới con phố phồn hoa nhất kinh thành, trông thấy một cửa hàng bán đồ trang sức, hắn biết nữ tử ai cũng thích mấy cái này.
Nếu muốn đi gặp Hà tiểu thư thì cũng nên mua một số lễ vật tặng cho nàng ấy.
Hắn xuống ngựa đi vào cửa hàng trang sức, rực rỡ muôn màu khiến hắn hoa hết cả mắt, hoàn toàn không biết nên mua cái nào mới tốt.
Tuy hắn ăn mặc đơn giản nhưng chất liệu vải vừa nhìn đã biết là đồ đắt đỏ, chưởng quầy lập tức chào đón, ân cần nói: “Vị công tử này muốn mua cái gì, cho mẫu thân hay là thê tử, hay là tỷ tỷ muội muội?”
“Đưa...” Sở Hoằng Du dừng một chút nói rồi nói: “Tặng cho thê tử tương lai.” Chưởng quầy ngầm hiểu: “Vị công tử này, mời đến nhã gian.”
Sau nửa canh giờ, Sở Hoằng Du ôm một cái tráp đi ra, hắn có chút ảo não, sao lại không mang theo tên nhóc Lâm Đông Đông kia đi cùng chứ, như vậy còn có người phụ giúp xách đồ.
Hắn búng tay một cái, một ám vệ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, hắn đưa cái tráp qua đó, ám vệ ôm tráp rồi biến mất trong biển người.
Sở Hoằng Du phe phẩy quạt giấy, dắt ngựa đi xuống đường.
Ngoại hình của hắn bắt mắt, anh tuấn ngút trời, khí độ phi phàm khiến nhiều nữ tử ven đường phải dừng chân ngắm nhìn.
Đang đi thì đột nhiên thấy có một đám người vây xem phía trước.
Hắn có chút tò mò, dắt ngựa tới đó xem náo nhiệt, lại trông thấy một gương mặt quen thuộc. . Truyện Full
Chính là Hà Tĩnh Như.
Hôm nay nàng ấy cùng muội muội ra ngoài mua phấn mặt, xui xẻo thế nào lại đụng trúng vị hôn phu trước, Hàn Đông.
Hàn Đông ra vẻ cô đơn nhìn nàng ấy nhưng nàng ấy căn bản không muốn phản ứng.
Ai ngờ thê tử của Hàn Đông là Khổng thị bỗng nhiên vọt ra, nhìn nàng ấy tức giận nói: “Ba năm trước trượng phu nhà ta đã giải trừ hôn ước với ngươi, sao ngươi còn có mặt mũi tới đây dây dưa với trượng phu nhà ta, à, ta biết rồi, ngươi không gả ra ngoài được, thành lão bà nên mới tìm tới trượng phu nhà ta, muốn làm thiếp thất của trượng phu ta đúng không?”
Hàn Đông lôi kéo thê tử, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, nạp ai mà không được, nếu nàng ấy nguyện ý, cũng không phải...”
Khổng thị không thể tin, la toáng lên: “Nạp ai đều được, nữ tử thanh lâu cũng được, chỉ có Hà Tĩnh Như là không được!”
Muội muội của Hà Tĩnh Như tức giận không nhẹ, dám đánh đồng trưởng tỷ của nàng ấy với nữ tử thanh lâu, rõ là khinh người quá đáng!
Sắc mặt Hà Tĩnh Như vô cùng bình tĩnh.
Nàng ấy khẽ cười một tiếng: “Hàn phu nhân, ngươi đối với trượng phu của ngươi là mù quáng tin tưởng à, người như trượng phu ngươi, dựa vào đâu mà ta phải coi trọng hắn ta, còn cam nguyện làm thiếp, đúng là trò đùa mà!”
Khổng thị cả giận nói: “Nếu ngươi chướng mắt thì tới đây dây dưa làm gì!”
Hà Tĩnh Như đang muốn nói chuyện thì đột nhiên có một thiếu niên chen chân vào đám đông.
Thiếu niên kia mặc y phục tối màu, đầu cài ngọc quan, chân mang ủng đen, cách ăn mặc này đương nhiên không bằng dáng vẻ lúc mặc long bào nhưng vẫn vô cùng chói mắt khi đứng trong đám người bình thường.
Thiếu niên đi vào đám người, nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo một tiếng: “Hà tiểu thư đến ta còn chướng mắt, có thể nhìn trúng ngươi được sao?”
Khổng thị không nhịn được dời mắt nhìn về phía thiếu niên vừa lên tiếng, nàng ta lập tức ngây dại.
Thiếu niên này quá đẹp...
Một màn này khiến mặt Hàn Đông tức khắc đỏ lên: “Ngươi, ngươi là người phương nào?”
“Không phải ta đã nói rồi đó sao, ta là người theo đuổi Hà tiểu thư.” Thiếu niên mở quạt giấy, lắc đầu nói: “Lúc trước Hàn đại nhân có thể đỗ tiến sĩ đều là nhờ Hà gia cứu tế, Hà phu nhân qua đời, người ta cũng chỉ xin ngươi chờ ba năm sau sẽ thành hôn, ngươi lại trở mặt không nhận, sau đó lui hôn, cưới thê tử khác, Hà gia không truy cứu ngươi phụ lòng thì thôi, ngươi còn cùng thê tử nhục nhã Hà tiểu thư, thật là không biết ngươi lấy đâu ra lá gan đó!”
Hàn Đông khí thế trên người thiếu niên dọa sợ, không nhịn được lui về phía sau một bước.
Sở Hoằng Du lắc đầu, người này thật là một kích cũng không chịu nổi.
Hắn cười cười nói: “Nhưng ta cũng phải cảm tạ ngươi không cưới nàng ấy, chừa lại cơ hội cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.