Sảnh tiệc tiền viện.
Có trà trong cung bầu bạn, hơn nữa Vân phu nhân Lâm thị cũng đứng ra nói đỡ, còn có Tuyên Võ hầu tọa trấn, nhóm khách khứa cũng xem như hòa thuận vui vẻ.
Tạ Cảnh Ngọc đang cùng mấy đồng liêu bàn luận thế cục trên triều đình, lúc này, gã hầu bên cạnh hắn ta vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, Hạ ma ma nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Bảo nàng ta muộn chút rồi tới.”
Gã hầu gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã quay lại, nói: “Đại nhân, Hạ ma ma nói ngài phải ra đó ngay, nếu đại nhân không tiện rời tiệc thì nàng ta chỉ có thể đi vào.”
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu.
Nhìn thấy Hạ thị đang đứng ở lối vào sảnh tiệc, bộ dáng cứ như có thể bước vào trong bất cứ lúc nào.
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, đứng lên đi qua đó, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà gấp như vậy?”
Hạ thị cúi đầu nói: “Đại nhân, ai nấy đều biết tiệc mừng thọ này là do đại tiểu thư Tạ phủ đại xử lý, nhưng lại xảy ra sai sót lớn như vậy, nếu chuyện đại tiểu thư Tạ gia không biết quản gia truyền ra ngoài thì sau này còn có phủ nào nguyện ý cưới Phinh tỷ nhi về làm đương gia chủ mẫu, ngài mau nghĩ cách đi.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.
Hiện tại mặt mũi của Tạ gia trong ngoài đều mất hết, hắn ta phải suy xét cho Tạ gia trước tiên, sau đó mới có thể quan tâm tới hôn sự của nữ nhi.
Hơn nữa Phinh tỷ nhi chỉ mới mười ba tuổi, việc cưới hỏi cũng là chuyện của hai năm sau, bây giờ nói cái này không phải là quá sốt ruột rồi sao.
Thấy Tạ Cảnh Ngọc không nói lời nào, Hạ thị nôn nóng nói: “Nhân lúc tiệc thọ còn chưa kết thúc, không bằng để Phinh tỷ nhi pha trà cho mọi người, hoặc là biểu diễn một ít tài nghệ, phải thay đổi ấn tượng xấu của bọn họ mới được...”
Tạ Cảnh Ngọc cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Nếu là yến hội hoàng cung, thiên kim tiểu thư thế gia hiến nghệ cho Hoàng Hậu phi tử thì cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng ở đây đa số đều là quan viên phẩm cấp thấp hơn Tạ gia, nếu cho Phinh tỷ nhi biểu diễn ở đây thì Tạ gia sẽ rất mất mặt.
“Được rồi, ta sẽ coi thử xem sao.” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi nên làm gì thì làm đó, đừng tới tiền viện lắc lư.”
Hạ thị theo hắn ta mười mấy năm, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, nàng ta nắm chặt nắm tay: “Đại nhân, Phinh tỷ nhi là đứa bé đầu tiên của chúng ta, nó cũng là cô nương đầu tiên của Tạ phủ được gả đi, nếu hôn nhân của nó xuất hiện vấn đề, mấy ca nhi tỷ nhi đi sau sẽ rất khó xử.”
Tạ Cảnh Ngọc càng lạnh lùng hơn: “Như thế nào, ngươi muốn uy hiếp ta?”
Hạ thị vội nói: “Ta không có ý đó, ta...”
Hai người đang nói thì đột nhiên có một người xuất hiện từ một gốc cây phía đằng sau.
Tạ Cảnh Ngọc lôi Hạ thị trốn sang bên cạnh.
Không bao lâu sau, hạ nhân đã nhận được bàn tiệc của tửu lâu, lục tục dọn đến trước mặt khách nhân.
Đây là mỹ thực do đầu bếp của tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành làm ra, bình thường muốn ăn phải đặt chỗ trước nửa tháng, bây giờ lại có lộc ăn như vậy, khiến cả đám người mừng rỡ không thôi.
Tạ lão thái thái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nâng chung rượu cảm tạ Vân phu nhân Lâm thị, trong lòng bà ta rất rõ ràng, nếu không phải có Vân gia tác động ở giữa, Túy Tiên Lâu sẽ không ưu tiên chuẩn bị bàn tiệc cho Tạ gia.
“Sao Cảnh Ngọc không ở đây?” Tạ lão thái thái nhìn về phía vị trí trống không kia: “Sơ nhi, con biết Cảnh Ngọc đi đâu không?”
Vân Sơ cười nói: “Lúc nãy Hạ ma ma nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, phu quân đã đi ra ngoài, chắc một lúc nữa là về thôi.”
Tạ lão thái thái đột nhiên sinh ra dự cảm bất an.
Bà ta nhìn Chu ma ma bên cạnh: “Đi tìm Cảnh Ngọc, bảo nó mau quay về tiếp đãi khách nhân.”
Chu ma ma nhận lệnh rời đi.
Khoảng một khắc sau, Chu ma ma trở về, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tìm một vòng cũng không tìm được đại nhân, không biết đã đi đâu.”
Tạ lão thái thái hít sâu một hơi.
Hạ thị kia chính là tai họa, trường hợp quan trọng thế này mà lại gọi Cảnh Ngọc đi mất, còn chuyện gì quan trọng hơn tiệc mừng thọ sao?
Sớm biết như thế thì bà ta đã không đồng ý với Vân Sơ chuyện đặc xá hình phạt cho đám hạ nhân này... Nhưng hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa, bà ta mở miệng: “Tiếp tục tìm.”
Vân Sơ cúi đầu uống ngụm trà, che lấp sự lạnh nhạt dưới đáy mắt.
“Tạ phu nhân.”
Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp.
Vân Sơ buông chung trà, ngẩng đầu lộ một nụ cười xã giao tiêu chuẩn: “Hầu gia, có gì cần dặn dò sao?”
Tuy ý cười không tới đáy mắt như lại xinh đẹp như hoa xuân, khiến Tần Minh Hằng có chút thất thần.
Hắn ta uống một ngụm rượu, lúc này mới thản nhiên nói: “Nghe nói Tạ phu nhân đã an táng cho đôi nhi nữ chết yểu kia một lần nữa, lúc trước ta từng ở trong chùa một thời gian, nghe đại sư nói nếu tái an táng người chết thì cần phải mời pháp sư siêu độ bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiếp sau mới được đến nơi an lạc, ta có quen biết mấy vị đại sư, Tạ phu nhân có cần ta sắp xếp một chút không?”
Tươi cười trên mặt Vân Sơ rõ hơn vài phần.
Ngoài người Vân gia ra thì đây là người đầu tiên quan tâm tới hai đứa nhỏ yểu mệnh của nàng.
Nàng cười nói: “Những việc này đã có gia huynh lo liệu, đa tạ hầu gia quan tâm.”
“Trên người hai đứa bé kia cũng có huyết mạch Tạ gia, Tạ đại nhân là phụ thân thân sinh của hài tử lại hoàn toàn không đặt bọn chúng ở trong lòng, một người ngay cả giọt máu của mình cũng không quan tâm thì có thể để ý tới người bên gối sao?” Ngữ điệu của Tần Minh Hằng trầm thấp: “Tạ phu nhân không nghĩ sẽ chuẩn bị đường lui cho mình sao?”
Vân Sơ nhướng mắt, nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh của Tần Minh Hằng.
Tại sao nàng lại thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập sự lo lắng.
Tuyên Võ hầu thật sự đang nghĩ cho tương lai của nàng sao?
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt trò chuyện với Tuyên Võ hầu, giữa bọn họ không có bất kỳ giao tình gì, chẳng khác gì hai người xa lạ.
Sao người này lại...
“Tạ phu nhân đào tim đào phổi vì đám hài tử Tạ phủ, đám hài tử đó thật sự sẽ hiếu thuận với Tạ phu nhân sao?” Tần Minh Hằng uống một ngụm rượu: “Có một số việc nên cắt đứt từ sớm.”
Vân Sơ mím chặt môi.
Tới một người ngoài còn có thể nhìn rõ chuyện này, còn nàng phải dùng cả đời thống khổ để nhìn thấu đám người Tạ phủ.
Nàng hiểu ý của Tuyên Võ hầu là muốn nàng hòa ly.
Đời này nàng tuyệt đôi không hòa ly, nữ tử hòa ly về nhà mẹ sẽ ảnh hưởng tới khí vận của tỷ muội ở đó.
Nàng có thế nào cũng chẳng sao, tuyệt đối không thể vì bản thân mà khiến trên dưới Vân gia chịu khổ.