Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 55



Rõ ràng là có thể tang phu, cớ gì phải hòa ly chứ.

Vân Sơ mở miệng nói: “Đa tạ hầu gia quan tâm, thần phụ và trượng phu nghĩa nặng tình thâm, cái gì mà nên cắt đứt từ sớm, thần phụ không hiểu.”

Sắc mặt Tần Minh Hằng lập tức trầm xuống.

Hay cho một câu nghĩa nặng tình thâm.

Tạ Cảnh Ngọc đã làm ra chuyện như vậy mà nàng vẫn si tình đến thế.

Nàng là đại tiểu thư tài hoa của Vân gia, là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại bị Tạ gia chôn vùi như vậy...

“Lão thái thái, ta còn có việc, cáo từ trước.”

Không đợi Tạ lão thái thái lên tiếng, Tần Minh Hằng đã đứng dậy rời đi.

Hắn ta có thể tới dự tiệc đã là may mắn của Tạ gia, rời tiệc trước cũng là chuyện bình thường, mọi người vẫn không nhận ra có gì khác lạ.

Vân Sơ lại cảm giác hình như Tuyên Võ hầu vì mấy lời kia của nàng mà nóng giận nên mới phủi tay chạy lấy người.

Cho đến khi yến hội kết thúc, Tạ Cảnh Ngọc cũng không xuất hiện, sắc mặt lão thái thái càng đen hơn.

Nhưng bà ta vẫn gượng cười đón tiếp khách nhân: “Tạ gia có mời gánh hát, mời các vị phu nhân tiểu thư tới hậu viện, chúng ta chọn tuồng trước đã.”

Đa số nam khách đều rời đi ngay khi yến hội kết thúc, nhóm nữ quyến tới hậu viện xem diễn.

Vân Sơ đưa mọi người tới đó, sân viện đã sắp xếp sẵn trà nước điểm tâm, đầy đủ mọi thứ, các phu nhân đều an tĩnh chuẩn bị xem hát.

Qua mấy tuồng kịch, không khỏi có chút nhạt nhẽo, có phu nhân đề xuất ra vườn đi dạo.

Tạ phủ cũng không tính là lớn, chỉ có một hoa viên nho nhỏ.

Vân Sơ và Nguyên thị đưa một đám phu nhân vào hoa viên dạo một vòng, mọi người cũng chẳng hứng thú gì mấy.

Một phu nhân chần chờ nói: “Nghe nói Tạ phu nhân trồng rất nhiều táo trong phủ, không biết mùa này cây táo đã nở hoa hay chưa?”

Vân Sơ cười nói: “Sớm lắm thì cũng phải tới tháng năm hoa táo mới nở.”

“Không có hoa cũng không sao, cho bọn ta đi xem thứ lạ lẫm này một chút đi.” Hồ phu nhân mở miệng nói: “Trong phong thủy, cây táo mang ý nghĩa con cháu thông thuận, cũng để bọn ta dính chút phúc khí nhỉ.”

Địa vị của các phu nhân ở đây đều không bằng đại tiểu thư Vân gia, tất nhiên là cũng hùa theo.

Nguyên thị mở miệng nói: “Cây táo được trồng sát bờ tường ở góc đông nam, nếu các vị không chê cây táo khó coi thì chúng ta cùng sang bên đó thôi.”

Đoàn người cùng nhau đi về phía sườn đông nam. Bên đó vốn dĩ là một hoa viên, tới mùa nào thì trồng hoa mùa đó, xuân thu hằng năm đều tổ chức tiệc ngắm hoa, năm nay lại đổi sang trồng táo.

Đây là táo trưởng thành được vận chuyển từ ngoài thành tới, cành nào cũng cao hơn tường viện, cành lá tươi tốt.

Hồ phu nhân nói: “Xem ra năm nay có thể kết quả rồi, đến lúc đó phải tới Tạ phủ tìm Tạ phu nhân xin nếm thử vài quả táo tươi ngon mới được.”

Vân Sơ khách khí nói: “Chờ khi nào quả chín thì Tạ gia sẽ sắp xếp người đưa đến các phủ, mong các vị đừng chê táo xanh chát miệng.”

“Hửm, hình như ta nghe được tiếng gì đó?” Một phu nhân thính tai mở miệng nói: “Ở hướng kia.”

Nguyên thị nhìn qua: “Đó là một sân viện không ai ở của Tạ phủ, ngày thường chỉ có nha hoàn đến quét tước.”

Bà ta vừa nói xong thì một cơn gió đột nhiên thổi tới, cả âm thanh trong tiểu viện kia cũng bị thổi tới chỗ bọn họ, âm thanh kia thật sự khó nghe…

Sắc mặt của đám nữ quyến hoàn toàn thay đổi.

Trong đó có một phu nhân của đối thủ của Tạ Cảnh Ngọc, đều là quan Ngũ phẩm, vẫn đang nhìn chằm chằm vị trí Thượng ngũ phẩm kia.

Tuy nói Tạ gia bây giờ không có ưu thế gì nhưng lỡ đâu thì sao?

Nàng kia mở miệng: “Âm thanh này kỳ lạ quá, mau qua đó xem là cái gì.”

Nàng ta đưa người đi về phía bên kia.

Vân Sơ cười cười.

Nàng đã cố ý nhắc nhở Tạ Phinh thêm Viên phu nhân này vào danh sách khách mời, Viên phu nhân quả nhiên không làm nàng thất vọng.

Nguyên thị là một phụ nhân bốn năm chục tuổi, sao có thể không nhận ra âm thanh kia là gì, thấy Viên phu nhân đưa một đám người đi về phía đó, bà ta bị dọa sợ không nhẹ.

Vân Sơ nhẹ nhàng kéo mẹ chồng, nhỏ giọng nói: “Hạ nhân Tạ gia không to gan như vậy, không thể nào làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, nếu không cho đám phu nhân đó chứng kiến ngọn nguồn, sau này không biết bọn họ sẽ bàn tán Tạ gia thế nào, họ muốn xem thì cứ để họ xem đi.”

Lời này có lý, hơn nữa hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái thái, tất cả hạ nhân đều bận rộn với tiệc mừng, không thể nào có thời gian trốn ở đây làm việc cẩu thả như vậy.

Vốn dĩ là không có gì nhưng nếu bà ta cố gắng che giấu, lỡ bị người ta chụp mũ hậu trạch Tạ gia dâm loạn khó coi thì xong đời.

Nghĩ đến đây, Nguyên thị an lòng không ít, mấu chốt là đã có Vân Sơ ở đây, bà ta cứ như tìm được người tâm phúc, cười nói: “Chắc là mèo hoang nháo thôi.”

Một hàng hơn mười người bước về phía viện tử không ai ở kia.

Càng đi tới thì âm thanh càng thêm rõ ràng, khiến mấy phu nhân trẻ tuổi mới thành thân đỏ mặt tía tai.

“Lần đầu tiên ta thấy mèo hoang động dục đấy.” Viên phu nhân nhanh chóng bước lên bậc thang, đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt ra: “Vừa vặn nhìn xem là mèo hoang loại nào.”

Cửa mở, mọi người rõ ràng thấu một nam một nữ y phục bất chỉnh đang ôm nhau trên giường.