Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 59:




Sau khi thỉnh an, hắn ta tới học đường đọc sách, sau đó các di nương và ca nhi tỷ nhi khác cũng tới thỉnh an.
Đây là lần đầu tiên Hạ thị tới thỉnh an sau khi chính thức trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc.
“Khí sắc của Hạ di nương thật không tồi.” Đào di nương ngồi tại chỗ, rõ ràng là cố ý kiếm chuyện: “Xem ra phong thủy Bích Hà Viên không tệ.”
Thính Vũ vô cùng hụt hẫng, sân viện lúc trước phu nhân sắp xếp cho nàng ta còn chẳng có tên đàng hoàng, dựa vào cái gì mà Hạ di nương có thể ở lại Bích Hà Viên, mà nàng ta cùng Doãn ca nhi phải ở nơi hẻo lánh nhất trong phủ?
Trong lòng đủ các loại ý niệm, nàng ta tươi cười nói: “Xem ra là đại nhân rất vừa ý Hạ di nương.”
Mặc kệ mấy vị di nương kia nói gì thì Hạ thị đều không rên một tiếng, cúi đầu quy củ đứng bên cạnh.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vừa lúc trong phủ phải làm xiêm y hè, đợi lát nữa ta cho hai bà tử đến đo kích cỡ cho Hạ di nương, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ.”
Hạ thị vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt bất thiện của ba vị di nương còn lại, nàng ta nào dám nhận, lập tức mở miệng từ chối.
Vân Sơ lại nói: “Ngươi cũng đã là nửa chủ tử của Tạ phủ, ăn mặt keo kiệt như vậy không phải sẽ khiến đại nhân mất mặt sao, ngươi cứ nhận lấy đi, đẩy tới đẩy lui thật không phải chút nào.”
Hạ thị đành phải nói: “Cảm tạ phu nhân.”
Nói chuyện một hồi thì Vân Sơ phất tay cho bọn họ lui ra.
Lúc rời đi, Thính Vũ còn quan sát khắp nơi nhưng không tìm thấy tung tích của hài tử nọ, nàng ta đoán chắc là Doãn ca nhi nhìn lầm rồi.
Thính Phong đứng bên cạnh, tức giận bất bình nói: “Phu nhân, Hạ thị cố ý thông gian với đại nhân, sao ngài lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?”
“Sau này không được gọi là Hạ thị nữa, bây giờ nàng ta là Hạ di nương.” Thính Sương nói: “Phu nhân có tính toán của mình, một nha hoàn như ngươi đừng hỏi nhiều, mau đến tiền viện xem Trần bá tới chưa?”
Nàng ấy đương nhiên biết rõ vì sao phu nhân lại đối xử với Hạ di nương tốt như vậy, phu nhân nâng Hạ di nương càng cao thì ngày tháng của Hạ di nương trong phủ càng không tốt...
Thính Sương thuật lại những lời đồn đãi bên ngoài cho Vân Sơ nghe.
“Chuyện của Tạ gia tối hôm qua đã truyền khắp kinh thành, ai cũng nói Hộ bộ Lang trung Tạ đại nhân ham mê nữ sắc, trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu mà còn dám tuyên dâm với thị thiếp giữa ban ngày... Còn nói vị di nương kia lớn tuổi khó coi, khẩu vị của Tạ đại nhân độc đáo không bình thường... Tóm lại, người bên ngoài đều đang bàn luận chuyện của Tạ gia, thanh danh của đại nhân xem như bị hủy hoàn toàn, đương nhiên, chuyện đại tiểu thư không biết quản gia cũng đã truyền đi khắp nơi...”
Vân Sơ dò hỏi: “Lão thái thái phản ứng thế nào?”
“Nghe nói mới sáng sớm bà ta đã đập vỡ đồ, đám người hầu im lặng như ve sầu mùa đông.” Thính Sương nhẹ giọng nói: “Sáng nay còn mời lang trung tới, nói lão thái thái khí giận tích tụ, kê không ít thuốc.”
“Người bên ngoài đều bàn tán Tạ gia, lão thái thái chẳng phải sẽ bệnh càng ngày càng nặng sao?” Thính Tuyết phát sầu nói: “Đến lúc đó không phải phu nhân của chúng ta phải sang đó hầu bệnh sao?”
Thính Sương lắc đầu: “Đêm qua Bình Tây Vương trói bảy tám chục tên sơn phỉ đưa vào thành, người trong kinh đều bị chuyện này hấp dẫn sự chú ý, kinh thành ngày nào cũng có chuyện hiếm lạ, chưa tới mười ngày là mọi người sẽ quên hết chuyện của Tạ gia thôi, lão thái thái tự nhiên cũng khỏi bệnh.” Đang nói thì Thính Phong đưa Trần Đức Phúc vào thiên thính.
“Thỉnh an phu nhân.” Trần Đức Phúc hành lễ rồi nói: “Đêm qua lão nô đã đến ngôi miếu nát kia theo lời dặn của phu nhân, quả nhiên đã thấy Hạ Húc ở đó, m.ô.n.g hắn ta bị đánh nát nhừ, y phục trên người đều bị đám khất cái trong miếu lột sạch sẽ, cả người trần trụi nằm bên ngoài, nếu cứ như vậy không ai quản thì e là không sống được quá ba ngày. Lão nô đã đưa hắn ta vào thành, tìm khách điếm, tìm lang trung đắp thuốc, sáng nay đã tỉnh lại rồi.”
Vân Sơ đóng nắp trà, mở miệng nói: “Trần bá tiếp tục chiếu cố Hạ Húc, tìm thời cơ thích hợp đưa hắn ta đến sòng bài.”
Hạ Húc thích bài bạc, lúc ở trong phủ ngày nào cũng mở sòng chơi với đám gia đinh, nàng cũng không tin Hạ Húc chịu được sự dụ hoặc của những sòng bài lớn.
Nàng tiếp tục mở miệng: “Hạ Linh Huỳnh, mau đi điều tra cái tên này cho ta, tra ra bất kỳ dấu vết nào đều phải về bẩm báo.”
Trần Đức Phúc cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, phu nhân.”
Chờ Trần Đức Phúc rời đi, Thính Sương nhẹ giọng nói: “Phu nhân hoài nghi thân phận của Hạ di nương có vấn đề sao?”
Vân Sơ cũng không gạt nàng ấy, mở miệng nói: “Hạ di nương có thể là nữ nhi tội thần, chẳng qua gần năm mươi năm qua, trong những gia tộc bị xét nhà lưu đày ở kinh thành lại không có nhà nào họ Hạ, cũng không biết có phải là ta đoán sai rồi không.”
Thính Sương trợn tròn mắt.
Nếu Hạ di nương là con tội thần, dựa theo luật pháp thì phải bị bắt làm nô, nhưng Tạ gia lại nạp Hạ di nương làm thiếp.
Nàng ấy thật không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Sở dĩ Hạ di nương có thể trở thành di nương của Tạ gia cũng là do một mình phu nhân tính toán.
Phu nhân đang muốn đối địch với toàn bộ Tạ gia.
Thính Sương đổ một thân mồ hôi lạnh: “Phu, phu nhân, có phải nên về Vân gia thương lượng với đại thiếu gia một chút không.”
Vân Sơ hỏi nàng ấy: “Thương lượng cái gì?”
“Ngài, ngài muốn đối đầu với Tạ gia...” Thính Sương nhỏ giọng hết mức: “Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Nàng ấy vẫn luôn cho rằng phu nhân cho Hạ thị trở thành di nương là vì để giày vò nàng ta, không ngờ sự thật lại càng đáng sợ hơn nàng ấy tưởng tượng gấp trăm lần.
Vân Sơ mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc khốn nạn, ta nhịn hắn ta bốn năm, đã không nhịn nổi nữa.”
Thính Sương chảy nước mắt: “Về Vân gia nhờ lão tướng quân ra mặt, để phu nhân hòa ly với đại nhân đi.”
“Không, ta không hòa ly.” Vân Sơ cười cười: “Ta sẽ không rời khỏi Tạ gia.”
Nàng sẽ không cho Tạ gia có bất kỳ cơ hội ngóc đầu nào, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Tạ gia từng bước tiêu vong.
Lúc này, đám bà tử đến báo cáo công việc cũng đã tới, thấy Thính Sương đang khóc bù lu bù loa thì cũng giật nảy mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.