Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 67:




Nàng tới trước cửa nhà tranh, nhàn nhạt mở miệng: “Ngô phu nhân, Ngô thiếu gia, lộ diện đi.”
Trước khi mua thôn trang này, nàng đã điều tra chủ nhân đầu tiên của nó, chính là Ngô gia.
Người Ngô gia mắc bệnh lạ, cả nhà vong mạng, đã được an táng trong phần mộ tổ tiên của Ngô gia, nàng đã cố ý sai người tới thăm dò một chuyến, phần mộ to như vậy lại thiếu mất hai cái bia.
Chính là một vị phu nhân cuối cùng của Ngô gia và một thiếu gia năm đó chỉ mới một tuổi.
Ở đời trước, trận lửa lớn mười năm sau đã thiêu chết đôi mẫu tử này nên chuyện quỷ phá cũng chấm dứt.
Vân Sơ nói xong nhưng vẫn không thấy động tĩnh từ trong nhà tranh truyền ra.
Nàng cũng không nóng nảy, tiếp tục nói: “Gần đây có một vị thần y tới kinh thành, Ngô phu nhân không muốn để vị thần y kia bắt mạch chữa bệnh cho Ngô thiếu gia sao?”
Vừa dứt lời thì trong nhà đã xuất hiện vài tiếng động, chốc lát sau đã thấy một phụ nhân lưng còng chống quải trượng đi ra.
Vân Sơ không khỏi kinh hãi.
Lúc Ngô phu nhân sinh hài tử cũng chỉ mới hai mươi, qua hai mươi năm, hiện giờ cũng chỉ hơn bốn mươi, nhưng bây giờ nhìn cứ như đã sáu mươi vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến một phụ nhân già nhanh như vậy?
Nàng còn chưa hết kinh ngạc thì một người mặc áo choàng đen đã bước ra.
Gương mặt người nọ mọc đầy mụn nước to bằng nắm tay trẻ em, mấy mụn nước kia vừa trầy xước vừa thối rữa, nhìn vô cùng dọa người, hắn vươn tay đỡ mẫu thân mình, trên tay cũng tràn ngập bọt nước, đại khái toàn thân đều có...
Vân Sơ biết người này chính là Ngô thiếu gia, cũng mắc căn bệnh di truyền quái lạ của Ngô gia.
Lúc bọn họ rời trang viên thì cũng đã là giờ Tuất, vào từ khắc thứ hai giờ Tuất đến canh năm, kinh thành sẽ cấm đi lại, nếu lúc này còn không về thành thì phải chờ đến sáng mai.
Thính Sương đỡ Vân Sơ lên xe ngựa, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngài cứ đồng ý chữa bệnh cho Ngô thiếu gia như vậy sao?”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Hơn hai mươi năm trước, người Ngô gia lần lượt nhiễm bệnh tử vong, cuối cùng chỉ còn lại Ngô thiếu gia nhỏ tuổi nhất, Ngô phu nhân nhanh chóng quyết định bán của cải lấy bạc, chạy khắp nơi tìm đại phu chữa bệnh cho Ngô thiếu gia, cuối cùng bọn họ không xu dính túi, cả chỗ ở cũng không có nên mới dọn tới thôn trang này.
Đây là thôn trang do tổ tiên Ngô gia để lại, cũng là sản nghiệp duy nhất còn sót lại của Ngô gia lúc đó.
Nhưng lúc đó bọn họ bị Trâu gia thiết kế, không thể không bán rẻ sản nghiệp tổ tiên, khi ấy thôn trang được xây dựng và trang hoàng theo kiến trúc lâm viên hoàng gia, rường cột chạm trổ, đình đài thủy tạ, hoa cỏ quý hiếm, cho dù bán thì cũng phải bán được ít nhất ba trăm ngàn lượng bạc, cuối cùng Ngô phu nhân lại chỉ bán với giá hai mươi ngàn lượng. Sau khi Trâu gia có được thôn trang đã lập tức phá bỏ từ đường Ngô gia, rừng cây nhỏ cũng sắp bị thiêu rụi, Ngô phu nhân không còn chỗ để đi nên mới nghĩ ra chiêu giả quỷ dọa người.
Quả nhiên Trâu gia bị dọa không nhẹ, chỉ phải bán rẻ thôn trang, còn chuyện vận khí Trâu gia bị ảnh hưởng chỉ là trùng hợp.
Sau này thương nhân nọ tiếp nhận thôn trang, Ngô phu nhân mang theo Ngô thiếu gia lúc đó mới ba bốn tuổi cùng nhau giả quỷ, đã dọa cho thương nhân kia sợ đến đổ bệnh.
Không chỉ có như thế, ban ngày Ngô phu nhân còn ra ngoài tung tin thôn trang có quỷ cho mọi người xung quanh, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng không ai dám mua lại thôn trang đó nữa, thương nhân kia thỉnh thoảng sẽ cho người đến thăm nom dọn dẹp, tất cả đều bị Ngô thiếu gia dần dần trưởng thành dọa đi mất, Ngô thiếu gia căn bản không cần hóa trang gì, chỉ với gương mặt kia và mùi hôi thối trên người hắn là cũng đã đủ dọa người ta ngất xỉu...
“Mẫu tử Ngô gia cũng là người đáng thương, hơn hai mươi năm không thể sống dưới ánh mặt trời.” Vân Sơ mở miệng nói: “Thôn trang này là sản nghiệp tổ tiên do lão tổ tông Ngô truyền lại, ta mua thôn trang này cũng là dùng tổ nghiệp của Ngô gia kiếm bạc, chữa bệnh cho Ngô thiếu gia cũng không có gì bất ổn.”
Thính Phong mở miệng nói: “Nhưng vị thần y kia bắt mạch một lần tốn hết năm ngàn lượng bạc, e là phải ba bốn năm sau thôn trang này mới kiếm được khoản bạc như vậy.”
Vân Sơ cười cười.
Chờ đào được suối nước nóng, vào mùa đông là có thể kiếm ít nhất năm mươi ngàn lượng bạc, phí thuốc men chữa bệnh cho Ngô thiếu gia căn bản không đáng nhắc tới.
Nàng tự nhận bản thân chẳng phải đại thiên nhân oán trời thương dân, nhưng trong khả cho phép, nàng cũng một làm người tốt một phen, có lẽ bản thân đã kết nhiều thiện duyên nên ông trời mới cho nàng quay về năm hai mươi tuổi này một lần nữa.
“Phu nhân cũng tới bắt mạch một lần đi.” Thính Sương chua xót: “Phu nhân còn trẻ, chữa khỏi chứng vô sinh là có thể sinh một vị thiếu gia rồi...”
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng khóc từ ngoài xe ngựa vọng vào.
Vân Sơ lập tức mở miệng: “Dừng một chút.”
Xa phu kéo chặt dây cương, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Thính Sương vén mành xe, Vân Sơ thoáng nhìn ra ngoài, lúc này bọn họ đã vào kinh thành, đã sắp tới giờ giới nghiêm, trên đường không còn người qua lại, chỉ có phu gác đêm đi tới đi lui.
Hình như tiếng khóc phát ra từ trong một hẻm nhỏ.
Vân Sơ không chút suy nhảy xuống xe ngựa, đi về phía ngõ nhỏ kia, mấy nha đầu Thính Sương vội vàng đuổi theo.
Trong ngõ nhỏ chỉ có ánh trăng mong manh, mơ hồ rọi lên một thân ảnh màu trắng nho nhỏ đang ngồi xổm ngay góc tường.
Tiếng khóc kia phát ra từ thân ảnh nhỏ bé này.
Vân Sơ bước nhanh hơn, rất nhanh đã nhìn rõ đây là một tiểu nữ hài khoảng chừng ba tuổi, tóc dài tán loạn, đầu chôn giữa hai đầu gối, hai bả vai run lên, tiếng khóc nhỏ bé vỡ vụn như tiếng mèo kêu.
Vân Sơ còn chú ý tiểu cô nương này không mang giày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.