Tạ Thế Duy vừa lòng gật đầu, nó chỉ cần viết đẹp hơn Doãn ca nhi một chút thì phụ thân mẫu thân sẽ không quở trách nó nữa.
Vào tháng năm, nhiệt độ dần lên cao.
Mới sáng sớm mà trên đầu Vân Sơ đã đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Tháng tư còn lạnh như lúc mới vào đông, sao đột nhiên lại nóng lên như vậy?” Thính Phong tính ngày tháng: “Nửa tháng sau e là trời cũng nóng như vậy.”
Vân Sơ biết, đâu chỉ là nửa tháng, phải là bốn năm tháng, mãi cho đến tháng mười, thời tiết sẽ càng ngày càng nóng, may mắn trong thời gian đó đôi khi sẽ có mưa to, nếu không hạn hán lâu ngày sẽ dẫn đến mất mùa, cuộc sống của dân chúng sẽ càng khó khăn.
Nàng mở miệng nói: “Có tin tức chưa?”
Hôm nay là ngày yết bảng viện thí, nàng sắp xếp hai gia đinh đến xem kết quả, lúc này hẳn đã dán thông báo rồi.
Vừa dứt lời, Thính Tuyết đã thở hổn hển chạy tới: “Phu nhân, nha môn phái người tới báo tin vui, đại thiếu gia thi đậu tú tài, thật sự đỗ đầu!”
Trên mặt Vân Sơ hiện ra ý cười, chỉ là ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
Trong khoảng thời gian này, Tạ phủ đã xảy ra nhiều chuyện lớn bé như thế, Tạ Thế An còn có thể giành được vị trí nhất bảng, nàng phải thừa nhận hài tử này trời sinh đã có thiên phú học tập.
Nếu không phải sau này Tạ Thế An chĩa mũi dùi vào Vân gia thì nàng cũng không muốn hủy hoại rường cột nước nhà như vậy.
Nàng mở miệng nói: “Mau đi thông báo cho lão thái thái, thái thái cùng lão gia, còn có di nương ca nhi tỷ nhi, chúng ta ra cổng đón tin mừng!”
Tạ Trung Thành bình thường không ở trong phủ cũng đã sớm trở về chờ tin tức, vừa nghe nói nha môn cử người tới báo tin vui thì đã dẫn đầu xông ra ngoài, nhanh chóng đi tới cửa Tạ phủ, Tạ Cảnh Ngọc đã sớm đưa theo Tạ Thế An xuống bậc thang trước cửa Tạ phủ.
Tiến đến là bốn nha dịch khua chiêng gõ mõ tới báo tin mừng, khiến mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn.
“Mới mười hai tuổi đã đỗ tú tài, còn có thể chiếm vị trí đầu bảng, thật là hậu sinh khả uý.”
“Mấy năm trước Tạ đại nhân được Thánh Thượng khâm điểm thành Trạng Nguyên, ta thấy Tạ đại thiếu gia cũng sẽ không kém đâu, nói không chừng tương lai gia đình sẽ có tới hai Trạng Nguyên.”
“Tạ đại nhân Tạ phu nhân thật biết cách dạy con, lại có Vân gia hậu thuẫn, ta thấy Tạ đại thiếu gia chắc chắn có thể đậu tam nguyên, đứng ngang hàng với rất nhiều quan lại!”
“...”
Người vây xem bàn luận sôi nổi, ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn về phía Tạ Thế An.
Tạ Thế An ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đứng, giờ khắc này trông hắn ta vô cùng hăng hái khí phách, dường như thấy được bản thân của mười năm sau, cho dù không phải quan viên đầu triều thì cũng lại một vị trọng thần...
Tạ lão thái thái sai người đưa cho bốn nha dịch tới báo tin mỗi người một phong hồng bao thật lớn, một cái ước chừng có mười lượng bạc, cũng là một khoản khá lớn.
Tạ Trung Thành chắp tay nhìn về phía đám người đang vây xem: “Tạ gia chọn ngày làm tiệc rượu, các vị có rảnh thì tới uống ly rượu mình để dính một chút không khí hân hoan.”
Mọi người tất nhiên cũng đồng ý sôi nổi.
Chờ đám người chúc mừng tan đi, toàn bộ người Tạ gia đều vây lấy Tạ Thế An.
Tạ lão thái thái sờ đầu hắn ta: “An ca nhi, Tạ gia chúng ta sau này phải dựa vào cháu rồi.”
Tạ Trung Thành mở miệng nói: “Lúc tổ phụ bằng con còn chưa đậu được đồng sinh, thấy con có thể đỗ đầu kỳ viện thí như vậy, thật giống như giấc mộng khi trước của tổ phụ, con phải tiếp tục khắc khổ học tập, tranh thủ đoạt Giải Nguyên trong kỳ thi hương sắp tới.”
Nguyên thị vui vẻ không thôi: “An ca nhi có tiền đồ, Duy ca nhi cũng không thể thua kém, còn có Doãn ca nhi!”
Hạ thị vui tới mức bật khóc.
Lúc An ca nhi ba tuổi, phu tử đã nói An ca nhi rất có tiềm năng đọc sách, bảo nàng ta nhất định phải tìm lão sư giỏi cho An ca nhi.
Khi đó, An ca nhi không có danh phận, chỉ có thể tới trường tư thục bình thường nhất, vì để hài tử được tới học đường tốt nhất, nàng ta đã nhiều lần tìm cách cho An ca nhi nhận tổ quy tông, may mà tất cả trù tính của nàng ta đều đáng giá, An ca nhi không phụ kỳ vọng, tiền đồ sáng lạn.
Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tạ Thế An, vừa khóc vừa cười.
Đào di nương đứng bên cạnh nhíu mày, tuy nói đại thiếu gia đỗ đầu là một chuyện đáng mừng nhưng một di nương sao lại vui mừng như vậy chứ?
Nếu giống như phu nhân không có hài tử, xem đại thiếu gia như thân sinh thì vui vẻ một chút cũng là chuyện bình thường.
Còn người có hài tử thân sinh như nàng ta dù có vui thì cũng không khỏi lo lắng đại nhân quá coi trọng đại thiếu gia mà xem nhẹ hài tử của mình...
Hạ di nương kích động cái gì chứ.
Vân Sơ làm chủ thưởng bạc cho hạ nhân trong phủ, mở miệng hỏi: “Lão thái thái, khi nào thì tổ chức tiệc rượu?”
Lão thái thái nhìn về phía Tạ Cảnh Ngọc.
“Ngày mai là ngày hưu mộc của triều đình, vừa lúc có thể đãi tiệc mời khách.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ: “Không biết phu nhân có kịp chuẩn bị không?”
Vân Sơ gật đầu: “Mấy ngày nay đã sớm chuẩn bị rồi, lúc nào cũng có thể bày tiệc.”
Nguyên thị cảm khái nói: “Chuyện trong phủ chỉ cần giao cho Sơ nhi thì không cần phải lo lắng gì nữa, Phinh tỷ nhi, con phải theo mẫu thân học tập nhiều hơn.”
Tạ Phinh vội cúi đầu nói: “Vâng, tổ mẫu, con nhất định sẽ học thật tốt.”
Ngày mai tổ chức yến hội, tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải làm, Vân Sơ bảo Thính Sương mang theo Tạ Phinh đi xử lý một số việc vặt còn sót lại.
Thính Sương là nha đầu quản sự do một tay mẫu thân nàng đào tạo, Thính Sương làm việc nàng vô cùng yên tâm.
Vừa dặn dò xong thì hạ nhân đã tới thông báo Đậu phu nhân xin cầu kiến.