Nếu đắc tội thế tử Tuyên Võ hầu, phụ thân chắc chắn sẽ mắng nó một trận.
Nhận ra điều này, nó lưu luyến nhìn con dế trong tay, đang nghĩ xem có nên giao ra hay không.
“Nhị thiếu gia, dế mèn này xuất hiện ở Tạ phủ, đó là đồ vật của Tạ phủ.” Cửu Nhi bước lên trước, thì thầm bên tai nó: “Tuy thân phận của tiểu thế tử hầu phủ cao hơn chúng ta nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ cướp đồ của Tạ phủ, để tôn nghiêm của Tạ gia ở chỗ nào rồi?”
Những lời này như đánh vào lòng Tạ Thế Duy, vốn dĩ chính là đồ vật của Tạ phủ, hơn nữa dế mèn là nó bắt được, dựa vào đâu mà bắt nó giao ra.
Nó giơ dế mèn lên cao: “Thế tử muốn thì tự mình đi bắt đi.”
Nó cao hơn thế tử một chút, lại còn giơ dế mèn lên cao, thế tử Tuyên Võ hầu căn bản không với tới, tức giận ra tay đẩy Tạ Thế Duy một cái thật mạnh.
Tạ Thế Duy đẩy ngược về theo bản năng, nó lớn hơn thế tử hai tuổi, sức lực lại lớn, cú đẩy này khiến thế tử Tuyên Võ hầu trực tiếp té ngã, thảm thiết kêu lên.
Tạ Thế Duy quay sang nhìn thì thấy tay của thế tử Tuyên Võ hầu bị đập vào đá, chảy rất nhiều máu.
Nó sợ tới mức ngây người, lập tức bước qua đó, khom lưng muốn đỡ người dậy thì đột nhiên có một bàn tay to từ phía sau chồm tới, hung hăng túm nó quăng sang một bên.
Nó ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt phẫn nộ của Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng.
“Hầu, hầu gia...”
Tạ Thế Duy lắp bắp kêu.
Ngay sau đó, Tần Minh Hằng nhấc chân dẫm mạnh vào đầu gối của Tạ Thế Duy.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, sắc mặt Tạ Thế Duy chợt trắng bệch, lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ.
Hậu viện.
Vân Sơ đang nói nói cười cười với Tuyên Võ hầu phu nhân Lạc thị, Lâm thị và Đới phu nhân cũng đang ngồi bàn chuyện của hài tử, Tạ lão thái thái cùng Nguyên thị cũng vui vẻ tiếp chuyện với mấy vị phu nhân.
Bầu không khí vô cùng hòa thuận.
Đúng lúc này, một bà tử nôn nóng chạy tới: “Phu nhân, đã xảy ra chuyện.”
Từ lúc yến hội bắt đầu cho tới khi gần kết thúc, tâm tình của Tạ lão thái thái thật không to, chuyện bà ta lo lắng không xảy ra, bà ta đã sắp chôn chuyện này vào bụng thì hạ nhân lại tới báo xảy ra chuyện, ba chữ này như sấm sét bổ vào ngực bà ta, bà ta thật sự sợ hãi những chuyện thái quá trong tiệc mừng thọ sẽ lặp lại lần nữa.
Vân Sơ bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”
Bà tử cúi đầu nói: “Ngón tay thế tử Tuyên Võ hầu chảy rất nhiều máu...”
Tạ lão thái thái vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra nói: “Hài tử năm sáu tuổi đang là lúc hay nghịch ngợm, không cẩn thận làm bị thương ngón tay cũng là chuyện bình thường, mời đại phu chưa...”
Lạc thị đột nhiên đứng lên, ngắt lời lão thái thái: “Sao ngón tay lại bị thương?”
“Là nhị thiếu gia...” Bà tử cúi thấp đầu: “Nhị thiếu gia đẩy thế tử, thế tử ngã vào tảng đá nên ngón tay mới bị chảy máu.”
“Cái gì?!” Tạ lão thái thái đứng phắt dậy, cả ghế cũng bị xô đổ, bà ta đỡ bàn, gằn từng chữ một: “Là Duy ca nhi khiến thế tử bị thương?”
Thấy bà tử gật đầu, hai mắt bà ta lập tức tối đen, nếu không phải có hạ nhân đỡ thì e là bà ta đã ngã ngồi xuống đất.
Lần trước xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cũng chỉ có Tạ gia mất mặt.
Nhưng bây giờ lại khiến thế tử Tuyên Võ hầu bị thương, vậy chẳng khác nào đắc tội Tuyên Võ hầu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tạ lão thái thái bị dọa suýt hôn mê, ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy gương mặt trấn định của Vân Sơ, không biết vì sao bà ta cứ như tìm được một điểm tựa, toàn thân bắt đầu lấy lại sức lực.
“Hầu phu nhân đừng vội, chúng ta đi xem tình hình thế nào.” Vân Sơ mở miệng: “Vườn táo ở bên kia.”
Ngực Lâm thị như bị đè nặng.
Tuyên Võ hầu chỉ cưới một phu nhân, hậu viện không có bất kỳ thị thiếp di nương nào, hầu phu nhân nhiều năm như vậy chỉ sinh được một đích tử, phu thê hai người vô cùng sủng ái hài tử này, có thể nói là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, bây giờ ngón tay lại đổ máu ở Tạ phủ, e là chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua.
Lâm thị cũng đi theo qua đó.
Vừa tới vườn táo thì đã nghe đại phu từ trong phòng đi ra bẩm báo: “Ngón tay của thế tử không bị thương vào gân cốt, chỉ là mất máu khá nhiều, cần phải điều dưỡng một tháng... Chân của Tạ nhị thiếu gia có chút rắc rối, cho dù có khỏi thì sau này đi đường cũng khó mà giống như người bình thường.”
Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo.
Tròng mắt hắn ta như bốc hỏa nhìn về phía Tần Minh Hằng.
Hầu thế tử chỉ bị trầy ngón tay, đổ một ít máu mà Tần Minh Hằng đã dẫm gãy chân nhi tử hắn ta, Duy ca nhi mới tám tuổi, tương lai đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Tần Minh Hằng lạnh lùng nhìn hắn ta: “Một đứa con vợ lẽ thấp hèn của Tạ phủ, cho dù nuôi dưới danh nghĩa đương gia chủ thì cũng không xứng đánh đồng với thế tử Tuyên Võ hầu, cho dù tứ chi của nó có đứt hết thì cũng không thể giải được mối hận trong lòng ta, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể cho qua như vậy, Tạ đại nhân dung túng ái tử khinh nhục thế tử hầu phủ, dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, ta muốn xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo!”
Vừa nghe đến hai chữ “Hoàng Thượng”, Tạ lão thái thái đã không chống đỡ được nữa, hai mắt nhắm nghiền, té xỉu trước cửa.
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay.
Hầu phủ tuy không có thực quyền nhưng lại rất thân thiết với hoàng thất, Tần Minh Hằng tùy chỉ cần nói vài câu trước mặt Hoàng Thượng là cũng đã đủ cho Tạ phủ chịu khổ.
Chân Duy ca nhi bị phế đã là sự thật, đâu thể nào lôi toàn bộ Tạ phủ vào đó.
Hắn ta thả lỏng nắm tay, chắp tay nói: “Là hạ quan dạy con vô phương, làm thế tử bị thương là Tạ phủ sai, mong hầu gia đại nhân đại lượng...”
Tần Minh Hằng lạnh mặt, rõ ràng là không hài lòng với thái độ nhận sai của hắn ta.
Lúc này, Vân Sơ từ cửa bước vào, đi đến Tần Minh Hằng trước mặt, chậm rãi hành lễ: “Hầu gia, xin bớt giận...”