Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 3:




Thị vệ kia nghĩ vậy liền bắt tay làm một cái bếp đơn giản, dùng than trên trên xe ngựa lấy thêm ít củi trong hậu viện, đun mấy nồi nước nóng vẫn thoải mái.
Sau khi đun nước xong, Khương Lê để cho mấy thị vệ dập bếp, tránh cho hạ nhân dịch quán nhìn thấy lại khiển trách, sau đó nàng mới mang nước nóng về viện của mình.
Khương Lê đang dùng áo choàng che kín ấm nước, đi xuyên qua thiên sảnh chuẩn bị trở về viện của mình thì lại nghe thấy mấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Ra là nhóm mấy quý nữ vương tử của các nước khác, đợi lâu mà vẫn không có nước nóng ngâm tay chân, nên phái nô bộc đi thúc giục hạ nhân dịch quán, hạ nhân dịch quán cự lại, nên dần nháo thành ầm ĩ.
Nô tài cãi lộn, các chủ tử cũng tới xem, mỗi người thêm một câu, chẳng mấy chốc cả hậu viện tiếng tranh cãi càng lúc càng ầm ĩ.
Chỉ khác một chỗ là đời này, Khương Lê không ra mặt, đầu sỏ gây nên chuyện này cũng đổi thành người khác.
Đây cũng là một vị vương nữ không kém cạnh, chính là Điền Oánh của Cao Ly Quốc. Cao Ly mấy năm gần đây dần lớn mạnh, có xu hướng ngang hàng với Đại Tề. Lần kí kết minh ước này, cũng không đưa chất tử tới, mà lại phái một tiểu nữ nhi là Điền Oánh tới, rõ ràng là có ý định liên hôn với hoàng thái tử.
Mà Tào Khê vừa đúng lúc tới tiền thính dùng cơm, nghe thấy Điền Oánh trách mắng hạ nhân dịch quán, rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nàng ta sáng nay đã cho người đi nghe ngóng tin tức về những hoàng nữ nhập kinh lần này, trong đó nổi bật nhất chính là vị hoàng nữ của Cao Ly Điền Oánh. Cao Ly phái một vương nữ tới đây, ý đồ quá mức rõ ràng, chính là vì nhằm vào biểu ca của nàng mà tới.
Trong lòng có khúc mắc, nên Tào Cơ cũng không nghe tiếp nổi nữa, liền buông mấy lời nói trào phúng Điền Oánh không biết tự lượng sức mình.
Đáng tiếc Tào Khê lại không biết, mặc dù sau này nàng ta được như ý nguyện gả cho biểu ca Phượng Phi Vũ làm thái tử phi, nhưng vị biểu ca kia đối với nàng lễ nghi có thừa mà sủng ái không đủ, về sau bị Điền Oánh đoạt mất ân sủng. Sau đó tới khi Đại Tề diệt xong Yến quốc, nàng lại trở thành một phế phi, có kết cục không rõ.
Tranh giành nước nóng thì có gì đáng xem cơ chứ? Lúc đoạt nam nhân, đủ các chiêu trò mới gọi là hấp dẫn.
Chỉ là vị hoàng thái tử kia há lại là người mà hoa cỏ ven đường có thể giữ chân. Tào Khê cũng vậy, mà Điền Oánh cũng thế, cuối cùng chẳng qua chỉ là những quân cờ mà Phượng Phi Vũ dùng để chỉnh đốn non sông vạn dặm của hắn mà thôi.
Vị hoàng tử đứng đầu Đại Tề này, chỉ yêu giang sơn chứ không yêu mỹ nhân!
Kiếp này Khương Lê nhìn thấu thế sự, cũng lười làm quân cờ, náo nhiệt cũng chẳng buồn xem, chỉ nhanh chân bước trở về viện của mình.
Nàng lúc nãy xuống nhà bếp có xin một miếng gừng, về tới phòng rửa sạch hết đất cát, giã nát sau đó thả vào cốc nước ấm, mang tới cho ca ca uống.
Sau khi uống hết một cốc nước gừng, quả nhiên hàn khí được xua bớt rõ rệt, Khương Chi bắt đầu đổ mồ hôi. Khương Lê lại dùng chăn bọc ca ca lại, để huynh ấy ngủ sâu giấc hơn.
Bởi vì trên đường gặp lưu dân, xe ngựa ca ca ngồi trong lúc lưu dân cướp bóc đã bị hủy hoại, suốt cả quãng đường còn lại, thiếu niên lang một mực cưỡi ngựa tiến về kinh thành Đại Tề.
Đã từng là vương tử tôn quý, chưa bao giờ ăn phải trái đắng như vậy, chẳng trách vừa tới đô thành, liền không chống đỡ nổi mà ngã bệnh.
Khương Lê dựa vào cửa sổ phía tây ngồi xuống, trong lòng suy tính. Đã đến đế đô Đại Tề, không phải cuộc sống lang bạt kỳ hồ kết thúc, mà chính là cuộc sống khốn khổ mới vừa vặn bắt đầu.
Nàng lần này giả mạo thành vương tử, có lẽ cũng sẽ không bị đưa đi hoán y cục giặt y phục, tuy là có thể ở cùng một chỗ với ca ca, nhưng tình cảnh vẫn gian nan.
Phủ đệ của các chất tử ở Lạc An, đều do Lễ Ty của Đại Tề sắp xếp.
Nếu là chất tử của cường quốc, hoặc là người được phụ hoàng thương yêu, có lẽ sẽ sống tốt hơn, tự mình lấy tiền mua phủ trạch rộng rãi, ít nhất có thể duy trì được thể diện vương tử.
Thế nhưng số tiền mà phụ vương năm đó cấp cho ca ca để xây phủ, phần lớn đều bị ca ca lấy đi lo lót cho nàng, sợ nàng ở hoán y cục bị người ta ức hiếp. Chính vì vậy huynh ấy chỉ có thể ở phủ đệ trong ngõ nhỏ cũ kỹ phía Tây thành mà Lễ Ty Đại Tề sắp xếp cho, cùng làm hàng xóm với mấy người buôn thịt, biến thành trò cười cho nhóm chất tử ở Đại Tề.
Trong nhóm chất tử ở đây, hơn phân nửa là sẽ được về nước, thậm chí là kế thừa vương vị trở thành quốc quân. Thân ở Đại Tề, một mặt sẽ kết giao bằng hữu có lợi cho mình, mặt khác cũng góp nhặt quan hệ với nhau.
Hiện tại, các nước đều không yên ổn, nước nào cũng có tâm tranh bá, nếu có thể ở đây tranh thủ kết giao được với vương tử của nước khác, chắc chắn sẽ có lợi với mẫu quốc của mình.
Nhưng Khương Lê cũng không muốn ca ca mình giống như các vương tử đó, thành kẻ đầu đầy mưu tính.
Thực lực của Ba quốc ngày càng suy yếu, không ai có thể ngăn cản được. Quốc quân chính là kẻ nhân phẩm hèn hạ, là tặc tử soán quyền, nên làm gì có trung thần phụ tá.
Mà ca ca lại là kẻ cố chấp, nếu không thay đổi lối suy nghĩ ca ca, để huynh ấy nghĩ thoáng ra một chút, thì sẽ như kiếp trước, sau khi Ba quốc bị Lương quốc thôn tính, huynh ấy sẽ tuẫn táng theo vong quốc.
Khương Lê thở dài một hơi, đè xuống cảm giác nhức nhối nơi lồng ngực, mang giấy bút cẩn thận tính toán lại chi phí cho chuyến đi.
Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, trong vòng vài năm này, phụ vương cũng sẽ không quan tâm giúp đỡ họ, nếu hai huynh muội muốn sống yên ổn có thể diện ở Đại Tề, nhất định phải tính toán tỉ mỉ.
Ở kiếp trước, trạch viện nghèo túng mà Lễ ty sắp xếp cho cũng không phải là chỗ an thân.
Khương Lê trong đầu nhanh chóng lướt qua trong kinh thành trạch viện ở đâu giá thấp, mà qua vài năm có khả năng tăng giá. Trong đầu lướt qua vài chỗ, để ngày sau đi qua xem một chút. Sau khi tính toán xong chi phí mua phủ trạch, vẫn còn dư lại chút bạc, nàng có thể sắp xếp lại, nghĩ cách kiếm tiền sinh lời.
Sau ba năm, thành Lạc An sẽ có một trận đại loạn, chỉ cần nàng đến lúc đó khéo léo lợi dụng, liền có thể thừa cơ cùng ca ca rời khỏi Lạc An, thay tên đổi họ, sống cuộc sống của người bình thường.
Nghĩ như vậy, Khương Lê liền vì mục tiêu đó mà cố gắng.
Do vội vàng hạ sốt cho ca ca, nàng còn chưa kịp ăn gì, mặc dù thị vệ có bưng tới đồ ăn, nhưng thức ăn đều lạnh ngắt, căn bản người bệnh không thể ăn được.
Mà lúc này cũng đã qua giờ cơm, phòng bếp hẳn là không còn ồn ào bận rộn.
Khương Lê lấy một chiếc trâm ngọc từ trong hộp trang sức ra, chuẩn bị mang đi phòng bếp dịch quán, đổi cho ca ca chút đồ ăn ngon.
Kiếp trước nàng sống trong cảnh có tiền mới có thể có quan hệ, nên cũng quen với việc này.
Nàng thân mặc nam trang, dáng vẻ một thiếu niên non nớt, lại nói ngọt, thái độ mềm mỏng, chọc cho nữ đầu bếp vui vẻ, không chỉ nấu cho nàng một nồi cháo khoai lớn, còn tặng thêm cho nàng một con vịt quay.
Nghe nói đây là đồ ở bàn ăn vương nữ Yến quốc mang ra, bởi vì vị kiều nữ này bị vương nữ Điền Oánh nước Cao Ly chọc cho tức giận, nên không có tâm tình ăn uống.
Vịt quay chưa bị động đũa, cả đĩa còn nguyên, Khương Lê cũng không chê, bưng đĩa trở về phòng. Bởi đã qua giờ cơm, sứ giả các nước khác đều đã an giấc, màn đêm buông xuống, dịch quán trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nhưng sau khi nàng đi ra khỏi cổng chính khu nấu ăn, lại trông thấy một vị thiếu niên vóc dáng cao gầy, thân mặc áo choàng đen bằng da, đứng ở một góc hẻo lánh trong dịch quán.
Đứng bên cạnh hắn, là một thanh niên cao ráo tráng kiện đang nói chuyện:
- Điện hạ, vương hậu hi vọng ngài đích thân đi nghênh đón vương nữ Yến quốc, tới phủ thừa tướng ở tạm, thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa Vương hậu với nàng ta, nhưng sao ngài lại mặc thường phục tới đây, cũng không lộ mặt, chỉ ở đây khoanh tay đứng nhìn, không ra giúp đỡ Tào Cơ một chút?
Nghe thấy giọng nói thô lỗ hùng hậu của nam từ đó, Khương Lê thầm giật mình, giọng nói này nàng sẽ không nhận sai, chính là Tần Chiếu kẻ kiếp trước chiếm đoạt nàng!
Mà người mặc áo bào màu đen, nhất định là hoàng thái tử Phượng Phi Vũ, nam nhân tôn quý nhất Đại Tề.
Hóa ra hắn đích thân đến dịch quán, thế nên việc năm đó nàng miệng lưỡi chua ngoa trào phúng Tào cơ tất cả đều rơi vào tai vị hoàng thái tử này?
Cũng chẳng trách hắn lại làm khó dễ mình như vậy, có lẽ năm đó là vì muốn trút giận cho biểu muội của hắn?
Chỉ là đời này, nàng muốn tránh gặp nhất chính là hai người kia. Không ngờ tới, lại chạm mặt sớm hơn cả kiếp trước. Nghĩ đến đây, nàng núp ở chỗ ngoặt, muốn đợi hoàng thái tử đi rồi mới trở về.
Đúng lúc này, Phượng Phi Vũ chậm rãi mở miệng nói:
- Không đón, quá phiền.
Nói xong câu này, Phượng Phi Vũ liền nhấc bước đi về phía cửa sau.
Lúc này sắc trời tối đen, ánh trăng như nước bao phủ trên mặt Phượng Phi Vũ.
Mặc dù ở kiếp trước, đã thấy được tư thế ngạo hùng trời sinh của vị long tử Đại Tề này, nhưng trong lòng Khương Lê vẫn âm thầm than tiếc: "Vị hoàng tử này khi mắng người khác là "Họa quốc yêu", chẳng lẽ chưa từng soi gương? Một nam nhân, lớn lên môi đỏ mắt phượng, mũi cao mày cong, như trích tiên giữa chốn nhân gian, thế mà còn nói người khác là yêu nghiệt?"
Kiếp trước, Vương hậu Đại Tề yêu thích cháu gái Tào Khê, cho nên bà ta kêu nhi tử tự mình đến đón nàng vào cung cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Nhưng mà vị biểu ca này cũng không cho nàng ta mặt mũi, đầu tiên lặng yên không tiếng động tới, sau đó liền quăng một câu "Phiền" liền quay người rời đi.
Thử hỏi hằn như vậy, sao có thể xứng đáng là lam nhan họa thủy, khiến Tào Cơ vì hắn mà xé xác ba nghìn mỹ nữ cơ chứ?
Chỉ là nàng dù không muốn nghe lén, nhưng vẫn đụng phải, mặc dù kịp trốn sang một bên nín thở ngưng thần, nhưng vẫn bị kẻ có võ công cao cường là Tần Chiếu phát hiện.
Hắn cảnh giác hướng về phía Khương Lê đang ẩn thân bước đến, đồng thời thấp giọng quát:
- Ai?
Tần Chiếu bước nhanh qua, vài bước đã đến chỗ góc cua.
Vốn cho rằng có người núp trong bóng tối có ý đồ bất chính với hoàng Thái tử, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú, một tay nhấc lồng cơm, một tay khác đang ôm một con vịt quay, cái miệng cũng không nhàn rỗi, đang gặm một cái đùi vịt, nhìn không có chút hình tượng nào cả.
Thấy Tần Chiếu đi tới, "Hắn" theo cảm tính lui về phía sau, giả bộ mạnh miệng trừng mắt mắng:
- Lớn mật, là nô bộc của sứ giả nước nào vậy, bước chân không chút tiếng động, muốn hù c.h.ế.t ta sao?
Tần Chiếu nhìn thiếu niên này mặc dù gầy yếu, nhưng bộ dáng chắc chắn là người trong đoàn sứ giả các nước, hơn nữa quần áo hoa mỹ, chắc hẳn là vương tử nước nào đó, lại có bộ dáng tham ăn, đoán cũng không phải thích khách.
Tần Chiếu yên lòng, liền nổi lên tâm tư trêu chọc, cũng trợn mắt nhìn nàng nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, vì sao trốn ở đây ăn thịt?
Khương Lê thì một câu cũng không muốn nói với kẻ kiếp trước chiếm đoạt nàng. Chỉ mang theo lồng cơm lạnh lùng nói:
- Muốn lấy thịt cho chủ tử của ngươi cũng chậm rồi, chỉ còn một con này thôi, ta lại gặm rồi, ngươi vẫn là tới nơi khác tìm đi.
Nói xong liền lách qua hắn, vội vã rời đi.
Tần Chiếu cũng không ngăn cản nàng. Vừa rồi hắn cùng thái tử không bàn chuyện gì quan trọng, nếu chỉ là một thiếu niên tham ăn, cũng chẳng có gì đáng ngại.
Chỉ là không biết đây là chất tử nước nào, bề ngoài tuấn dật, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng ngày sau nhất định là một mỹ nam tử. Tần Chiếu nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của thiếu niên, nhất thời có chút thất thần.
Dù sao cũng chỉ thoáng qua, ngay sau đó hắn liền tỉnh táo lại, cùng Phượng Phi Vũ rời khỏi dịch quán, tụ hợp với thủ vệ bên ngoài, lên ngựa hồi Đông cung.
Mà bên trong dịch quán, trong lúc chờ đợi hoàng đế Đại Tề triệu kiến, chất tử chất nữ các quốc gia đều đang âm thầm dò xét thực lực lẫn nhau.
Khương Lê chỉ mải chăm sóc ca ca, rảnh rỗi thì đứng ngoài quan sát, ngoại trừ hai mỹ nữ nổi danh là Tào Khê cùng Điền Oánh ra, các vương tử ở đây cũng có mấy người sau này cũng là kẻ hiển hách phong vân.
Trong đó có một vị, chính là vương tử Lưu Bội của Lương Quốc. Ba năm sau khi ở Đại Tề, hắn liền trở về Lương quốc kế thừa vương vị. Nếu như nói kĩ càng một chút, thì vị này sau này chính là nghĩa phụ của phụ vương nàng, cũng chính là ông nội nuôi của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.