Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 73:




Bởi vì là ở ngoài trời, cho nên khi đêm xuống, bên ngoài lều vải có thể nhìn thấy côn trùng bám lên trên lều, thậm chí còn nhìn thấy cả đom đóm chớp sáng.
Đây là nơi hoang dã, cho nên doanh trướng của thị vệ cũng không cách quá xa, vì thế hai người ở trong doanh trướng mặc dù chỉ vuốt ve, thở d/ốc, nhưng cũng không dám làm quá.
Tiểu phụ tá trong ngực, bị Phượng Phi Vũ trêu chọc, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, mang theo tiếng rê.n rỉ nho nhỏ, âm thanh này mặc dù trêu chọc lòng người, nhưng hắn cũng không muốn người khác nghe được.
Hiện tại đang ở nơi hoang dã, ban đêm rất yên tĩnh, hắn cũng không muốn chỉ vì sảng khoái nhất thời, mà sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, lại nổi lên sát tâm g.i.ế.c sạch thị vệ thân tín của mình.
Cho nên chỉ lướt qua rồi thôi, dùng môi tinh tế cảm nhận hơi thở của nàng.
Lều dựng ngoài trời, nên sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng đã chói chang, bên ngoài bắt đầu nổi lửa nấu cơm, sau đó tiếp tục lên thuyền xuất phát.
Khi Phượng Phi Vũ tỉnh lại, tiểu nữ nhân trong n.g.ự.c còn đang ngủ say.
Đúng lúc này, khoái mã từ kinh thành cũng chạy tới, mang theo mật báo.
Phượng Phi Vũ đứng dậy, vén rèm che bên ngoài ra, mở giấy lụa xem tin tức.
Trên giấy ghi lại cuộc đời của tổng quản Mao Doãn Sinh bên cạnh mẫu hậu hắn.
Người này vốn là đầy tớ cho nhà hào nông ở vùng quê Cát Xuân, năm mười sáu tuổi đã quấy rối viện trạch chủ nhà tới chướng khí mù mịt, bị chủ nhà bắt được.
Vốn là muốn dìm hắn xuống sông, nhưng về sau không biết sao hắn lại chạy thoát được. Hắn một mạch chạy thẳng tới kinh thành Lạc An, sau đó một phen kỳ ngộ, được Úy Tuần là thứ tử của cậu Phượng Phi Vũ cứu được, sau đó Úy quốc công gia đã đưa hắn vào trong cung phụng dưỡng bên người hoàng hậu...
Trong bức mật tín còn đặc biệt ghi rõ, nói kẻ này thân phú dị bẩm, rất giỏi lung lạc nữ tử cả tin. Nghe nói ban đầu khi hắn còn ở trong nhà hào nông kia, không phải chỉ ngủ cùng với một hai cơ thiếp, mà cả chính thê lẫn thiếp thất đều trúng chiêu, ngủ với toàn bộ nữ nhân trong trạch viện...
Thái tử điện hạ nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, mặt mày đều ngưng đọng thành sương.
Thứ tử của Quốc công gia, hiện tại vùng vẫy ở trong triều, so với đích tử Úy gia còn thoải mái hơn.
Bởi vì mẫu thân của Úy Tuần là nha hoàn xuất thân ti tiện, sức khỏe cũng kém nên mới sinh hắn ra liền qua đời. Hắn nằm trong tã được mẫu thân Úy hoàng hậu nuôi dưỡng, có lẽ từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt người khác để sinh tồn, cho nên hắn đều luôn tìm cách nịnh nọt đích mẫu cùng đích tỷ.
Hiện nay, khả năng nịnh nọt của cậu nhỏ càng ngày càng thâm hậu, hận bản thân mình không thể vào cung phụ họa, liền nhét người của mình vào cung đến bên cạnh đích tỷ.
... Cũng không rõ, cái vật kia của tên thái giám xuất thân thôn dã đã cắt sạch sẽ chưa? Hắn ta dựa vào cái gì, mà lung lạc được tâm tư mẫu hậu mình?
Thám tử tới đưa tin đợi Thái tử đọc hết mật thư, sau đó thấp giọng nói:
- Điện hạ trước đó dặn dò ti chức tìm người giả làm người của Ba quốc, đưa cho Mao tổng quản một số tiền lớn, Mao tổng quản thu hết, cũng hứa hẹn sẽ nói tốt cho Dao cơ trước mặt hoàng hậu.
Chân mày Phượng Phi Vũ càng nhíu chặt hơn.
Mẫu hậu thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cho nên mới để kẻ tham tài không đức như vậy ở bên cạnh.
Bất quá chỉ cầm một rương châu báu tới thăm dò mà thôi, vậy mà biết được tên thái giám này có thể thổi gió bên tai điều khiển cả hoàng hậu thay đổi chủ kiến, quả là hô phong hoán vũ, không gì không làm được.
Trong thành Lạc An, chất nữ các quốc gia tới Đại Tề nhiều vô số, lại có bao nhiêu người thông qua con đường tương tự, thao túng mưa gió Đại Tề?
Mà tổ tông lưu lại Tề triều cũng là một đám lão thần bảo thủ, tự xưng là bá chủ chư quốc, chỉ giậm chân tại chỗ, cổ hủ không chịu thay đổi tiến lên...
Phượng Phi Vũ cố gắng áp chế hỏa khí, trong lòng hắn nghĩ rất nhiều chuyện, nhìn thật xa, nhất thời bách vị tạp trần, lại nghĩ tới Úy gia, nghĩ tới mẫu hậu, tâm tư đều tràn đầy chán ghé và phẫn nộ.
Loại cảm xúc này nhất thời không thể giải tỏa, nên sau khi cho lui mật thám, hắn trở lại doanh trướng dùng bữa sáng, đám thân vệ đều cảm thấy trên mặt điện hạ như có sấm sét tràn qua.
Khương Lê sau khi rời giường, được Đào Hoa hầu hạ búi tóc, cài trâm, sau đó liền trông thấy sắc mặt âm trầm của Phượng Phi Vũ đang tiến đến.
Bóng dáng thanh niên ngày hôm qua cùng nàng xuống ruộng bắt cua hiện tại đã biến mất hoàn toàn.
Khương Lê biết, hiện tại người tiến vào trong đại trướng chính là trữ quân Đại Tề, vị Điện hạ không giận tự uy của Tề quốc.
Nghĩ vậy, nàng cũng không có tâm trạng tô mày vẽ son nữa, chỉ nhỏ giọng bảo Đào Hoa bưng chậu rửa mặt ra ngoài, sau đó nàng bước tới bên cạnh bàn ăn, ngồi quỳ gối tự tay múc cháo gắp thức ăn cho Thái tử.
Nàng không biết sáng sớm ngày ra, là ai cả gan chọc giận thái tử, thấy Phượng Phi Vũ tức giận không nhẹ, chỉ ăn mấy ngụm, liền ném chén cháo xuống đất, lạnh giọng quát:
- Cô cũng không phải là lão già không răng, cháo nấu loãng như vậy, sao mà nuốt được?
Lập tức thị vệ bên ngoài doanh trướng liền chạy tới, túm chặt lấy đầu bếp nấu cháo sáng đợi Điện hạ lên tiếng.
Đầu bếp kia bị dọa sợ hãi quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra bị trói gô cổ đến trước mặt điện hạ chờ bị trách phạt.
Khương Lê ở bên cạnh cũng để bát đũa xuống, quy củ quỳ gối ở một bên, trán cúi xuống kề sát đất.
Phượng Phi Vũ kỳ thật cũng chỉ là ph.át tiết lửa giận thôi.
Hôm nay thu được mật tín, đoán được mẫu hậu thất đức. Chuyện này giống như sáng sớm, bị một bô cứt chụp lên đầu vậy, khiến hắn buồn nôn không thể thở nổi.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn phải dùng hai tay giúp mẫu hậu đậy kín bô phân thối hoắc này lại.
Hắn cảm thấy mẫu hậu luôn tận tâm chỉ bảo hắn, mẫu tử hai người có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Nếu như bị người ta phát hiện hoàng hậu thất đức, như vậy trưởng tử là hắn sẽ bị người khắp thiên hạ phỉ nhổ.
Khi đó phụ vương có tâm phế hắn, liền có lý do chính đáng...
Phượng Phi Vũ từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ xa hơn tuổi tác hắn rất nhiều, phân tích rõ lợi hại bên trong, nên làm thế nào và không nên làm gì, hắn đều suy nghĩ rất rõ ràng.
Thế nhưng dù nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn có thể lập tức chấp nhận được.
Mới vừa rồi hắn quẳng bát cháo, chỉ là do bản thân bị đè nén, muốn phát tiết một hai mà thôi.
Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Khương Lê dáng vẻ hèn mọn cúi thấp đầu, ngược lại phát hiện mình thất thố, vậy mà hù dọa tiểu nữ tử này, liền thở dài nói:
- Cô cũng không phải tức giận với nàng, nàng quỳ vậy làm gì? Đứng lên đi!
Khương Lê ngẩng đầu lên, bờ môi động khẽ động, bộ dáng tựa hồ muốn nói lại không dám nói.
Phượng Phi Vũ không muốn thấy nàng ấp a ấp úng, liền nói:
- Muốn nói gì?
Khương Lê cẩn thận từng li từng tí nói:
- Chỉ không biết nên dùng thân phận Dao cơ, hay thân phận phụ tá của Điện hạ, cho nên có chút bàng hoàng.
Phượng Phi Vũ nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, hoả khí cũng dần hạ xuống:
- Chẳng lẽ thân phận khác biệt, còn có biện giải khác nhau?
Khương Lê nói:
- Nếu là cơ thiếp của điện hạ, sẽ chờ sau khi điện hạ ngài phạt đầu bếp, lại cho ngời nấu thêm một nồi cháo mới, đổi một bộ chén đũa mới hầu hạ Điện hạ dùng bữa...
Phượng Phi Vũ nhướn mi, hỏi:
- Nếu là phụ tá Cô?
Khương Lê lấy hết dũng khí nói:
- Nếu là phụ tá, tất nhiên là dùng hết sức nhắc nhở điện hạ, giữ gìn danh dự đức hạnh cho điện hạ! Hơn nữa... vài ngày trước ta có kể cho Điện hạ nghe một câu chuyện về Linh Công. Bởi vì đầu bếp không đun sôi tay gấu, khiến Linh Công trong lúc tức giận đã giế.t c.h.ế.t đầu bếp...
Nàng nhìn sắc mặt Phượng Phi Vũ, tiếp tục thử dò xét nói:
- Theo ta được biết, Thái tử chọn người nghiêm ngặt, được vào phủ Thái tử làm việc, thì tổ tiên họ đều phải là người trong sạch. Mà thái tử từ trước đến nay cũng hậu đãi hạ nhân, một khi trong phủ làm tốt, đều không nguyện ý rời phủ, muốn phụng dưỡng điện hạ lâu dài. Phủ Thái tử trên dưới, bởi vì chịu ảnh hưởng của ngài, cho nên mọi người đều hoà thuận, không coi thường kẻ thân phận ti tiện... chính là chúng tinh phủng nguyệt, mãn phủ sinh huy... Điện hạ đâu phải hạng người hôn quân ngang ngược, bởi vì nước canh nóng, thức ăn mặn nhạt mà trách phạt hạ nhân.
Hôm nay nếu như khơi dòng, chỉ sợ sẽ khiến nô bộc sinh ra kính sợ, ngược lại không biết nặng nhẹ, không thể làm ra được thức ăn ngon... cứ thế mãi... chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới kim thể an khang của Điện hạ sao?
Kỳ thật, nói mới nhớ Phượng Phi Vũ cảm thấy vị Khương thiếu phó của mình am hiểu nhất là kiểu nói chuyện này, đoạn đầu là khuyến khích, lấy chuyện bạo quân không thể bời vì cơm canh không thuận nhất thời mà trừng phạt hạ nhân, sau đó lại nói tới chuyện lo lắng cho thân thể hắn, bởi vì ăn uống không tốt mà ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân.
Lúc đầu coi như ra dáng, cuối cùng lại vòng một đường nịnh nọt, trơn bóng, nàng ấy hả còn cách trung thần thẳng thắn can gián rất xa.
Thế nhưng sau khi nghe nàng nói xong, cỗ lửa giận trong lòng Thái tử như thành mây tan biến mất.
Nhưng ngoài mặt hắn lại vẫn không thể hiện ra, chỉ nghiêm mặt nói:
- Chỉ là hỏi nấu thế nào thôi, chứ Cô muốn g.i.ế.c người bao giờ?
Nói xong, hắn sai người ra ngoài truyền lời, cởi trói cho đầu bếp, nói là Dao cơ xin tha cho hắn một mạng.
Sau đó điện hạ sai người lại mang bát đũa mới lên, rồi yên lặng bắt đầu dùng bữa.
Đầu bếp bên ngoài trướng bồng thực sự vừa mới trải qua một kiếp nạn, trán vã đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảm tạ Dao Cơ, thầm nghĩ: "Huynh trưởng là một người bình dị gần gũi, bình thường luôn thích xuống dưới bếp nói chuyện với đám hạ nhân bọn họ. Mấy ngày trước nhi tử của hắn bị bệnh cấp tính, vẫn là nhờ có Khương thiếu phó mời lang trung vương phủ tới xem bênh cho. Không ngờ tới, vương muội của ngài ấy cũng thuần hậu như vậy, thiện đãi những hạ nhân như bọn họ."
Kết thúc bữa sáng, thuyền lại tiếp tục khởi hành, Khương Lê đứng sau lưng Phượng Phi Vũ, trông thấy hắn nhìn mặt nước ngẩn người, cũng không nói nhiều, giống như trước kia làm phụ tá cho hắn, chỉ yên lặng đứng ở một bên.
Thái tử cũng không ngẩn người quá lâu, lấy áo bào mỏng trên người khoác lên vai nàng, sau đó chỉ vào bụi cỏ lau cách đó không xa nói:
- Đây chính là nơi muốn mở kênh đào, nối thẳng với cửa sông Cao Ly. Nếu như Cao Ly vương đồng ý, như vậy đường đi của kênh đào sẽ giảm bớt hơn nửa, đỡ tốn thời gian và công sức.
Khương Lê bởi vì muốn mua đất, cho nên cũng nghiên cứu và ghi nhớ kỹ bản đồ khu vực này.
Nhưng vị trí mà Phượng Phi Vũ vừa chỉ, căn bản không phải là đường sông như kế hoạch ban đầu của hắn, mặc dù chỉ chệch hướng một chút, nhưng so với đường sông ban đầu giảm rất nhiều khúc quanh...
Ngay tại khi nàng còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Phượng Phi Vũ đã đi vào trong phòng, gọi họa sĩ tới vẽ lại bản đồ, miêu tả lại đường sông hắn muốn sửa chữa, sau đó lại sai người dùng khoái mã trình lên quốc vương Cao Ly.
Mở kênh đào thông thương này cũng không phải là bí mật quốc gia, đến khi sử dụng nhất định cũng phải đưa cho chư quốc nhìn qua.
Khương Lê cũng ở một bên nhìn chăm chú. Kỳ thật lần sửa chữa này, nhìn trên bản đồ cũng không thấy có gì khác biệt quá lớn, khi họa công đặt bút vẽ một đường cong trên bản đồ, nàng cơ hồ còn không nhìn được khác biệt gì.
Khương Lê biết, quốc vương Cao Ly được Phượng Phi Vũ hứa hẹn sẽ đưa tới một khoản tiền lớn, hơn Phượng Phi Vũ còn đưa rất nhiều cửa ải nộp thuế trên kênh đào giao cho Cao Ly quốc quản lý.
Mà khi xây dựng kênh đào lại không cần Cao Ly quốc chi một phân tiền nào, quả là con đường phát tài mà không tốn sức lực.
Quốc vương Cao Ly tham tài, chư quốc đều biết tiếng, mặc dù có thần tử cực lực cản trở việc này, nhưng lại không ngăn cản Quốc vương Cao Ly. Mà quốc vương Cao Ly đến bây giờ cũng không hé miệng, chẳng qua là bởi vì lòng tham, muốn chiếm được thêm nhiều lợi lộc mà thôi.
Khương Lê yên lặng nhìn đường sông trên bản đồ, đột nhiên lông mày nhíu lại, chút bừng tỉnh.. Xem ra nàng đi lần này uổng công rồi.
Nơi đây mặc dù đất lành, thế nhưng thổ địa lại quá ghê gớm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.