Sống Lại Từ Tro Tàn

Chương 44: Tình trong như đã, mặt ngoài còn e




Xa xa, cánh đồng lúa bát ngát mở ra một màu xanh mướt, những bông lúa trĩu nặng đang chờ đến ngày thu hoạch. Những người nông dân mặc áo bà ba, đội nón lá, chăm chỉ cày cấy, vun xới cho những thửa ruộng của mình. Tiếng cày bừa, tiếng nước chảy rì rào hòa quyện cùng tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản hòa ca tự nhiên, mộc mạc.
Khi bước vào nhà của Lan Phương, Văn Thành dừng lại một chút, ánh mắt dò xét quanh phòng. Không khí trong nhà như mang một nỗi trống trải lạ thường. Anh nhẹ nhàng kéo tay Lan Phương, đưa cô ngồi xuống chiếc đi-văng cũ, nơi hai người có thể trò chuyện một cách kín đáo. Anh ôn tồn nói, giọng trầm ấm nhưng mang theo một nỗi ưu tư: “Em có biết tại sao anh cần hai người đóng giả làm cha mẹ anh không?”
Lan Phương, đôi mắt mở to trong sự ngạc nhiên, lắc đầu nhẹ: “Em không biết, tại sao?”
Văn Thành thở dài, như thể mỗi lời nói đều kéo theo một phần nặng nề của tâm hồn: “Vì anh sắp kết hôn, và anh cần phải có cha mẹ bên cạnh.”
Lan Phương, cảm thấy một sự bối rối tràn ngập, giọng cô run rẩy: “Anh kết hôn ư, với ai?”
Văn Thành, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm, ôn hòa đáp: “Em nghĩ xem còn ai vào đây nữa, là người em cũng biết đó thôi.”
Lan Phương, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt, thốt lên: “Gia Hân? Cô ấy biết anh là ai rồi sao?”
Văn Thành vội vàng giải thích, như muốn trấn an nỗi lo lắng của Lan Phương: “Không, cô ấy không biết, nhưng anh đoán không nhầm, ít hôm nữa chắc chắn cô ấy sẽ nhờ anh kết hôn giả với cô ấy.”
Lan Phương càng kinh ngạc hơn, đôi mắt tràn ngập sự ngờ vực: “Anh có thể biết được tương lai ư?”
Văn Thành mỉm cười nhẹ nhàng, như thể tìm thấy chút an ủi trong niềm tin của mình: “Với tính cách của cô ấy thì điều đó có thể dễ xảy ra lắm, anh không chắc chắn, nhưng coi như mình chuẩn bị trước đi cũng tốt.”
Lan Phương, vẫn còn bối rối, hỏi tiếp: “Vậy là nếu cô ấy yêu cầu, anh sẽ kết hôn thật?”
Văn Thành nhẹ nhàng vỗ vai Lan Phương, giọng nói của anh mang một sự trấn an: “Là giả thôi, lúc đó bọn anh sẽ giả vờ để qua mặt cha mẹ cô ấy.”
Lan Phương nhìn Văn Thành, một chút ghen tuông hiện rõ trong ánh mắt: “Đúng là không ai hiểu cô ấy hơn anh, em giờ đã hiểu vì sao lúc đó cô ấy lại muốn chết theo anh rồi.”
Văn Thành thở dài, như mang theo cả nỗi buồn của quá khứ: “Chỉ tiếc là…”
Lan Phương hỏi, đôi mắt tràn đầy sự băn khoăn: “Vậy sao anh không nói cho cô ấy biết anh là ai đi?”
Văn Thành lắc đầu, giọng nói của anh như chìm trong sự quyết tâm và nỗi đau: “Hiện tại chưa phải lúc, em ạ. Chúng ta sẽ cố gắng giấu hết sức đến khi nào không giấu được nữa thì thôi.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa, cắt ngang dòng tâm sự sâu lắng của họ: “Hai người tình cảm quá tề,” thì ra là Bính Quang, cậu ta vừa đi đâu đó về.
Văn Thành đứng dậy, đưa tay ra chào: “Chào cậu,” rồi anh quay sang nhìn Lan Phương, ánh mắt như muốn ám chỉ đây là ai.
Lan Phương giới thiệu: “Đây là Bính Quang, cậu em bà con hàng xóm.”
Văn Thành tiếp lời, giọng nói thân thiện: “Chào Bính Quang, rất vui được làm quen với cậu.”
Lan Phương lại quay qua Bính Quang, nói thêm: “Đây là anh Văn Thành, bạn chị.”
Bính Quang giờ tay ra chào: “Chào anh, anh chắc là người yêu của chị Lan Phương chi?”
Lan Phương đánh vào lưng Bính Quang một cái, giọng trách móc nhưng mang theo sự dịu dàng: “Tầm bậy tầm bạ, là bạn của chị thôi.”
Văn Thành nhìn hai người, nụ cười nhẹ nhàng trên môi: “Anh là bạn của Lan Phương, bọn anh biết nhau ở bên Nga.”
Bính Quang nghe vậy, cậu cười tươi, như muốn thêm dầu vào lửa: “Hai anh chị đẹp đôi rứa hầy, chi bằng lấy nhau đi.”
Lan Phương ra hiệu cho Bính Quang đừng nói linh tinh nữa: “Việc chị giao cho em làm đến đâu rồi?”
Bính Quang nhẹ nhàng đáp: “Xong bảy đời rồi, chị hài lòng chưa?” nói rồi cậu đưa laptop cho Lan Phương xem kết quả.
Lan Phương xem xong, nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt: “Cậu làm tốt đó, cuối tháng chị sẽ thưởng thêm,” rồi cô quay qua Văn Thành, giọng nói tự hào: “Đây là cậu em chuyên về hacking và tìm lỗi bảo mật, sau này anh cần hỗ trợ về mảng đó thì nhờ cậu ấy.”
Cùng lúc đó tại Hà Nội, Gia Hân đang rối bời vì những lời nói dối của mình. Căn phòng trang nhã nhưng đầy căng thẳng khi ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương bước vào. Ông Lý Hải Sơn, với dáng vẻ nghiêm nghị, không chấp nhận sự lẩn tránh, đặt câu hỏi một cách trực diện: “Con gái, bao giờ đưa chúng ta đến gặp gia đình cậu Văn Thành?”
Gia Hân cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Cô chưa bao giờ thấy cha mình kiên quyết đến vậy. Cô lắp bắp, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi: “Thì cha cũng phải chờ con sắp xếp đã chứ, lỡ đâu anh ấy không đồng ý thì phải làm sao?”
Ông Lý Hải Sơn không rời mắt khỏi con gái, ánh mắt ông như soi thấu tâm can cô: “Con đã nói chuyện với người ta chưa?”
Gia Hân cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn, cô rối rít: “Dạ chưa, con hơi ngại.”
Ông Lý Hải Sơn thúc giục, giọng nói không chút khoan nhượng: “Con ngại thì để ta nói cho. Giờ con điện thoại cho cậu ấy đi.”
Gia Hân ngạc nhiên, đôi mắt mở to như muốn cầu xin sự tha thứ: “Bây giờ sao?”
Ông Lý Hải Sơn kiên quyết, giọng nói như lệnh: “Đúng là bây giờ, ta không có nhiều thời gian đâu.”
Gia Hân cố gắng nói khéo, giọng nói yếu ớt: “Cha không có nhiều thời gian, hay là để khi khác vậy.”
Mẹ Gia Hân, bà Lý Thu Hương, với vẻ mặt lo lắng, vội vàng chen ngang: “Hay là để khi khác đi ông.”
Ông Lý Hải Sơn không nhượng bộ, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn: “Không được, mất công đến đây, không thể công cốc mà đi về như vậy được.”
Gia Hân biết mình không thể thắng cha bằng lý lẽ, cô cảm thấy run rẩy khi cầm điện thoại, từng ngón tay như đông cứng. Cô bấm số Văn Thành, mỗi con số như thêm một gánh nặng trên vai cô. Khi điện thoại kết nối, cha cô ra hiệu cho con gái mở loa ngoài, giọng trầm ấm của Văn Thành vang lên từ đầu dây bên kia: “Gia Hân, có chuyện gì vậy em?”
Gia Hân nhìn mẹ, đôi mắt cầu cứu. Còn cha cô ra hiệu cô cứ nói chuyện bình thường, ông đang quan sát đây. Giọng run rẩy, Gia Hân hỏi: “Anh Văn Thành, em… nhớ… anh… nên gọi ạ.”
Nghe giọng điệu của Gia Hân, Văn Thành ngay lập tức hiểu rằng cô đang gặp khó khăn. Anh nhớ lại lời dặn dò của Gia Hân: “Khi nào em nói chuyện thân mật với anh, kiểu như là kêu nhớ nhung gì đó chẳng hạn, thì anh phải hiểu lúc đó đang có cha mẹ em bên cạnh nghe chưa.” Nghĩ đoạn, Văn Thành trả lời lại một cách ân cần, giọng nói của anh đầy sự đồng cảm: “Nãy mới gọi điện xong mà, bây giờ lại nhớ rồi ư, thương em quá.”
Gia Hân ngầm hiểu rằng Văn Thành đã nắm được tình hình, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn run: “Bây giờ anh đến nhà em được không, em nhớ anh quá.”
Văn Thành suy nghĩ một lúc, rồi quyết định chữa lỗi cho cô: “Hôm qua anh nói với em là anh về quê chơi ít hôm mà, em đúng là não cá vàng mau quên thật đấy.”
Gia Hân cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghe Văn Thành chữa lỗi cho mình, cô cố gắng giải thích: “Trời, em quên mất, vậy anh nhanh ra đây với em nhé, không em nhớ anh chết mất.”
Văn Thành nghe mà nổi hết da gà, nhưng anh biết mình phải giúp Gia Hân thoát khỏi tình huống này. Anh đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán: “Được rồi, ngày mai anh sẽ ra đấy.”
Gia Hân đỏ mặt, cô biết mình phải diễn trọn vai: “Nhớ mang quà quê ra cho em nữa nha, yêu anh nhiều.”
Sau khi tắt máy, Gia Hân quay sang nhìn cha mẹ, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt: “Anh ấy về quê chơi ít hôm rồi ạ.”
Ông Lý Hải Sơn nhìn con, giọng nói vẫn nghiêm nghị: “Quê cậu ta ở đâu?”
Gia Hân cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô chưa từng hỏi Văn Thành quê anh ở đâu, và Văn Thành cũng chưa từng nói cho cô biết. Cố gắng suy nghĩ nhanh, cô nhớ lại cách nói chuyện của Văn Thành và đưa ra giả định: “Dạ anh ấy ở miền Trung ạ.”
Ông Lý Hải Sơn kéo tay vợ đứng dậy, giọng trầm lắng: “Thôi được rồi, đợi cậu ấy quay lại chúng ta sẽ đến tiếp, giờ chúng ta không làm phiền con nữa.”
Bà Lý Thu Hương ôm con vào lòng, giọng nói ấm áp và an ủi: “Cố gắng lên con, mọi việc rồi sẽ ổn thôi.”
Gia Hân đứng lặng trong phòng khách, ánh mắt dõi theo bóng dáng của cha mẹ khi họ từ từ bước ra khỏi cửa. Ông Lý Hải Sơn vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, còn bà Lý Thu Hương nhìn con với ánh mắt đầy lo lắng và thương yêu. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng lớn.
Cô bước chậm rãi về phía ghế sofa, ngồi xuống, lấy điện thoại ra và bấm số của Văn Thành. Cảm giác tội lỗi và lo lắng đan xen trong lòng, cô ngập ngừng vài giây trước khi bấm nút gọi. Tiếng chuông điện thoại reo, và chỉ một lúc sau, giọng trầm ấm của Văn Thành vang lên: “Gia Hân, anh nghe nè.”
Gia Hân cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghe giọng nói quen thuộc của anh. Cô cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng không tránh khỏi một chút run rẩy: “Anh Văn Thành, em xin lỗi vì đã làm phiền anh. Em không biết phải làm sao nên đành nhờ đến anh.”
Văn Thành nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói dịu dàng và thấu hiểu: “Không sao đâu em, anh hiểu mà. Em không cần phải lo lắng.”
Gia Hân cảm thấy như mình sắp khóc, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Cô tiếp tục, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em biết anh chắc là bực mình lắm, nhưng em thật sự không còn ai để nhờ cậy. Cảm ơn anh đã giúp em.”
Văn Thành cười nhẹ, giọng anh vẫn ấm áp: “Anh không bực đâu. Chỉ cần em ổn là được rồi. Bất cứ khi nào em cần, cứ gọi cho anh.”
Nghe những lời ấy, Gia Hân cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được sự chân thành và quan tâm từ Văn Thành, và điều đó làm cô thấy mình không cô đơn: “Cảm ơn anh, Văn Thành. Em thật sự rất biết ơn anh. Nếu không có anh, em không biết phải làm thế nào.”
Văn Thành cười, giọng nói của anh như mang theo sự yên bình: “Anh luôn ở đây vì em, Gia Hân. Em không cần phải lo lắng quá nhiều đâu. Cứ yên tâm nhé.”
Gia Hân mỉm cười, dù giọng nói vẫn còn chút run rẩy: “Vâng, em biết rồi. Anh là người tuyệt vời nhất mà em từng biết trong những năm qua. Cảm ơn anh nhiều lắm, Văn Thành.”
Cả hai im lặng một lúc, cảm giác như không cần nói thêm lời nào nữa. Họ hiểu nhau qua những lời nói ít ỏi, nhưng đầy chân thành và tình cảm. Sau một lúc, Gia Hân nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại vào ngày mai.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, Văn Thành bước đến cửa nhà Gia Hân với tâm trạng hồi hộp. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp này, nhưng không ngờ khi cánh cửa mở ra, anh đã thấy cha mẹ của Gia Hân ngồi đó từ lâu rồi. Ánh mắt nghiêm nghị của ông Lý Hải Sơn và vẻ lo lắng của bà Lý Thu Hương khiến anh càng thêm bối rối.
Gia Hân từ trong nhà bước ra, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Cô mỉm cười gượng gạo với Văn Thành và nói: “Anh đến rồi à, vào nhà đi.”
Văn Thành bước vào, cố gắng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. Anh ngồi xuống cạnh Gia Hân trên ghế sofa, cảm nhận được ánh mắt dò xét từ cha mẹ cô. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Gia Hân biết mình phải hành động nhanh chóng để làm dịu tình hình. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Văn Thành, tạo nên một khoảnh khắc thân mật giả tạo: “Anh Văn Thành, hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Văn Thành cảm thấy hơi ngượng, nhưng anh biết mình phải diễn tròn vai. Anh đáp lại bằng giọng ân cần: “Anh ngủ ngon, cảm ơn em. Còn em thì sao, em ngủ có ngon không?”
Gia Hân cười nhẹ, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện tự nhiên: “Em cũng ngủ ngon, nhưng nhớ anh lắm.”
Ông Lý Hải Sơn không thể giữ im lặng lâu hơn nữa, ông nhìn Văn Thành, giọng nói trầm nhưng đầy uy quyền: “Cậu Văn Thành, chúng tôi rất muốn biết thêm về gia đình cậu. Khi nào chúng tôi có thể gặp cha mẹ cậu?”
Văn Thành cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng anh biết mình không thể lùi bước. Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Thưa bác, cha mẹ cháu hiện đang ở quê. Nếu bác muốn, cháu có thể sắp xếp để họ lên gặp bác và cô.”
Ông Lý Hải Sơn gật đầu, giọng nói vẫn nghiêm nghị: “Được, vậy cậu sắp xếp đi. Chúng tôi muốn gặp họ càng sớm càng tốt. Gia đình cần biết rõ về nhau trước khi tiến xa hơn.”
Bà Lý Thu Hương nhìn Văn Thành, nụ cười dịu dàng trên môi nhưng ánh mắt đầy lo lắng: “Cậu Văn Thành, chúng tôi chỉ muốn con gái mình hạnh phúc. Mong cậu hiểu và thông cảm.”
Văn Thành gật đầu, cố gắng tỏ ra tự tin: “Dạ, cháu hiểu. Cháu sẽ sắp xếp để cha mẹ cháu lên gặp bác và cô trong thời gian sớm nhất.”
Gia Hân cảm thấy như trút được một gánh nặng khi thấy Văn Thành đáp ứng yêu cầu của cha mẹ mình. Cô nắm chặt tay anh, nụ cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên em.”
Sau khi ông Lý Hải Sơn và bà Lý Thu Hương rời đi, căn nhà trở nên yên tĩnh lạ thường. Văn Thành và Gia Hân ngồi lại trên ghế sofa, cảm nhận không khí căng thẳng dần tan biến. Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết đây chỉ mới là khởi đầu của những khó khăn trước mắt.
Gia Hân quay sang Văn Thành, ánh mắt cô đầy lo lắng: “Cảm ơn anh đã giúp em hôm nay. Em không biết phải làm gì nếu không có anh.”
Văn Thành mỉm cười, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Không sao đâu, Gia Hân.”
Gia Hân gật đầu, ánh mắt cô nghiêm túc: “Giờ chúng ta cần sắp xếp một cuộc gặp gỡ giữa cha mẹ hai bên. Nhưng em không biết liệu cha mẹ anh có đồng ý không.”
Văn Thành suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Anh sẽ nói chuyện với cha mẹ anh. Họ có thể không hiểu ngay, nhưng anh sẽ thuyết phục họ. Quan trọng là chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng để không có gì sai sót.”
Gia Hân cười nhẹ, cô lấy hết can đảm, nhẹ nhàng đưa tay mình chạm vào bàn tay Văn Thành. Bàn tay anh lạnh buốt, một cơn lạnh bất ngờ truyền qua da thịt, khiến cô giật mình. Cô rụt tay lại, nhìn vào mắt anh, ánh mắt đầy lo lắng và ngạc nhiên: “Sao tay anh lạnh vậy, Văn Thành?”
Văn Thành mỉm cười nhẹ, cố gắng trấn an cô. Anh nhìn vào mắt Gia Hân, ánh nhìn ấm áp nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi: “Không sao đâu, Gia Hân. Chắc là do anh chưa kịp ấm người sau khi từ ngoài vào. Đừng lo lắng quá.”
Gia Hân không thể giấu được sự lo lắng trong lòng. Cô nhíu mày, tay vẫn nắm lấy tay anh nhưng nhẹ nhàng hơn, như sợ làm anh đau: “Anh chắc chứ? Em thấy tay anh lạnh quá. Có chuyện gì không ổn sao?”
Văn Thành nhận ra mình phải làm gì để làm dịu đi sự lo lắng của Gia Hân. Anh quyết định đánh trống lảng, tìm cách chuyển chủ đề. Văn Thành bắt đầu kể về quê hương của mình: “À anh chưa nói cho em biết, anh quê ở Nghệ An nhỉ, nhà anh chỉ có một mình anh con một nha.”
Gia Hân chớp mắt, một chút ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục làm khó Văn Thành: “À thì ra anh cũng ở Miền Trung như em dự đoán, lại còn Nghệ An nữa, em cũng có một người ở Nghệ An có dịp em sẽ dẫn anh đi gặp cô ấy.”
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Văn Thành đứng dậy chuẩn bị ra về. Anh nhìn Gia Hân, ánh mắt đầy sự âu yếm và hy vọng: “Gia Hân, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Em yên tâm nhé.”
Gia Hân mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh niềm tin: “Vâng, cảm ơn anh, Văn Thành.”
Văn Thành nhìn vào mắt Gia Hân, cố gắng tìm kiếm một chút hoài niệm về quá khứ trong ánh mắt cô, nhưng rồi anh quyết định tạm gác quá khứ đó lại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thôi được rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.