Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 1.2: Hướng tới mặt trời




Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
1. HƯỚNG TỚI MẶT TRỜI
"Thiểu năng trí tuệ, Hướng Dương là thiểu năng trí tuệ-"
Hòn đá nhỏ đập 'cạch' một tiếng vào người đang ngồi xổm cạnh bức tường thấp. Dường như Hướng Dương không có bất cứ phản ứng gì với những lời giễu cợt xung quanh khi bị hòn đá nhỏ ném trúng đầu, vẫn cúi đầu nhìn đàn kiến nối đuôi nhau dưới đất, một lúc sau mới sờ sờ đầu mình như cảm giác được cơn đau nhưng không buồn ngước nhìn hai đứa trẻ đang bắt nạt mình - dù hắn đứng lên còn cao hơn bọn nhỏ đó.
Hai thằng trẻ ranh cũng không sợ Hướng Dương, thậm chí còn đứng trước mặt hắn, vươn tay chỉ phản ứng vừa nãy của hắn rồi cười sằng sặc một cách lố bịch: "Ha ha ha ha... ha ha ha..."
Quý Nghiễn đang định về nhà thì tình cờ thấy cảnh này nên giả vờ tức giận: "Này-"
Hai cu cậu quay đầu lại thấy Quý Nghiễn, không hề ý thức được bản thân làm sai chuyện gì mà ngược lại còn ngoác miệng cười bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Hướng Dương là đồ đần độn, là đồ đần độn thiểu năng-"
Quý Nghiễn thở dài thườn thượt nhìn theo bóng dáng hai thằng nhóc rời đi. Cậu lại đưa mắt về phía Hướng Dương vẫn giữ y nguyên tư thế đó, chẳng mảy may quan tâm tới chuyện vừa xảy ra.
Bọn họ cùng sống trong một tòa chung cư cũ, nhà Hướng Dương là hàng xóm đối diện nhà Quý Nghiễn. Hình như đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị những đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt như vậy. Không có nguyên nhân nào khác ngoài phản ứng của Hướng Dương khác hẳn với người bình thường, hắn mắc chứng tự kỉ bẩm sinh hay còn gọi là hội chứng Asperger*.
*: Asperger Syndrome: Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỉ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỉ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể là trẻ tự kỉ thông minh và kĩ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỉ chức năng cao.
Ở ngôi làng nhỏ cổ hủ nhiều người già và trẻ em, trình độ dân trí nhìn chung không cao, hầu hết mọi người đều không hiểu rõ rối loạn tâm thần là gì, chỉ biết đầu óc bọn họ có vấn đề, không phải là người bình thường. Hướng Dương cứ thế được xếp vào loại người này, không gọi là kì thị nhưng cũng chẳng được đối xử tử tế. Vì vậy, dù trẻ con có bắt nạt hắn thì người lớn cũng không quan tâm, chỉ cho rằng bọn trẻ con đang nô đùa, là chuyện không đâu hết sức bình thường.
Ban đầu chỉ xuất phát từ tò mò nên Quý Nghiễn mới tìm hiểu về chứng tự kỉ. Cậu biết trí thông minh của Hướng Dương chắc hẳn không có vấn đề gì, chỉ là gặp vấn đề về khả năng giao tiếp mà thôi.
Quý Nghiễn đi tới trước mặt Hướng Dương ngồi xổm xuống, biết rõ mình sẽ không nhận được câu trả lời nhưng vẫn hỏi: "Con kiến có gì đẹp vậy?"
Quả nhiên Hướng Dương không để ý tới cậu, nhìn mặt đất chằm chằm hết sức chăm chú. Gương mặt hắn toát lên vẻ nhàn rỗi và yên lặng, phớt lờ sự ồn ào xung quanh và đắm chìm trong thế giới của riêng mình như thể không có bất cứ chuyện gì có thể quấy rầy hắn.
Lúc ngồi xổm Quý Nghiễn còn thấp hơn hắn một chút, khi đứng lên cũng không cao bằng hắn. Cậu bằng tuổi Hướng Dương, năm nay mười ba tuổi, vừa vào cấp hai, hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Bọn họ ai cũng mặc đồng phục mùa hè ngắn tay, áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu xanh lam đậm, là màu sắc vô cùng lỗi thời và cũ kĩ.
Song sự khác biệt giữa tuổi mười hai và mười ba có nghĩa là bọn họ đã thoát khỏi cái tuổi trẻ con và dần dần giống thanh thiếu niên.
Mặc dù nhìn từ con mắt của người ngoài thì bọn họ vẫn chỉ là trẻ con nhưng những đứa trẻ ở độ tuổi này rất có sự công nhận cái tôi cá nhân, tâm hồn nhạy cảm và giá trị quan có xu hướng trưởng thành. Chúng đã có một bộ quy tắc để đối xử với thế giới, ngay cả người luôn được gọi là cậu bé ngoan như Quý Nghiễn cũng có quan điểm của riêng mình.
"Hướng Dương."
Một giọng nữ đột ngột vang lên cách đó không xa phá vỡ sự im lặng này. Người phụ nữ trung niên trông giống Hướng Dương bước từ cổng chung cư tới, kéo Hướng Dương dậy giận dữ trách mắng: "Ai bảo con chạy lung tung hả, đi về nhanh-"
Bà biết Hướng Dương sẽ không đáp lại và thậm chí là không nghe lời nên vừa tới đã lập tức ra tay lôi hắn dậy. Lúc Hướng Dương đứng lên có vẻ cao ngang bà, chỉ là vẫn không phản ứng lại với việc bị đối xử một cách thô bạo như vậy.
Quý Nghiễn cũng đứng lên theo, lễ phép nói: "Cô ạ."
Mẹ Hướng Dương nở một nụ cười gượng gạo với Quý Nghiễn, có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp thời còn trẻ trên gương mặt đã trang điểm của người phụ nữ ngoài bốn mươi. Ngay cả câu chào hỏi cũng chưa nói, bà đã vội vã kéo Hướng Dương đi như thể lo lắng hắn ở ngoài sẽ làm mình mất mặt, muốn mang về nhà giấu đi. Có một đứa con trai như vậy trong nhà cũng thấy được bà đã chịu không ít áp lực, thường xuyên bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ với ánh mắt kì lạ.
Quý Nghiễn đã được dạy ở trường rằng phải giúp đỡ những người yếu thế, yêu thương quan tâm nhóm người dễ bị tổn thương, không được kì thị mà phải đối xử bình đẳng với họ.
Cậu nhớ khi giáo viên khuyên bảo về tư tưởng này trên bục giảng, các bạn xung quanh đều gật đầu nói vâng hệt như đã thật sự lắng nghe. Nhưng trong xã hội hiện thực, tại nơi khép kín và bảo thủ này, những người lớn già dặn phải phạm sai lầm làm mẫu trước tiên mới khiến trẻ nhỏ nhìn theo gương mà học được.
Trường hợp như Hướng Dương không nên đi học ở những trường bình thường, hắn nên đón nhận giáo dục đặc biệt để có thể có cơ hội học tập và trưởng thành mới phải. Nhưng bố mẹ Hướng Dương vẫn đối xử với hắn như một người bình thường chỉ vì bọn họ không thể chấp nhận được sự thật rằng con trai mình không giống người bình thường, hơi một tí là đánh mắng. Có vẻ nếu Hướng Dương càng không nghe lời thì bọn họ càng để hàng xóm xung quanh biết mình vẫn đang dạy dỗ Hướng Dương và hoàn thành trách nhiệm với tư cách là bố mẹ.
Hướng Dương là hướng tới mặt trời. Đây vốn dĩ là một cái tên có hàm ý sâu sắc, ngập tràn kì vọng của bậc cha mẹ nhưng mọi thứ đã khác hẳn từ khi hắn được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng tự kỉ hồi năm tuổi.
Ở độ tuổi này, Quý Nghiễn đã hiểu hiện thực là gì. Cậu cảm thấy thế giới này không phù hợp với nhận thức của cậu ở một mức độ nào đó, không hề ăn khớp.
Tới giờ ăn tối, cả nhà Quý Nghiễn đang ngồi trên bàn ăn cơm thì tiếng bố mẹ Hướng Dương cãi nhau bên nhà đối diện lại vọng tới. Các hộ gia đình ở chung cư san sát nhau, cách âm không tốt, nội dung cuộc cãi nhau càng bị nhà bọn họ nghe rõ mồn một.
"Cô sinh con sao không dạy dỗ cho tốt đi. Đừng để nó đi lung tung ngoài đường nữa, mất mặt quá thể-"
"Con không có phần của anh chắc? Anh ở ngoài suốt ngày chẳng thèm quan tâm đến chuyện trong nhà-"
"Còn không phải là vì tôi kiếm tiền nuôi cái nhà này hay sao."
"Anh thì đúng rồi, lúc nào anh cũng có lí, tất cả là lỗi của tôi... Huhuhuhu... huhuhu..."
Lời qua tiếng lại cuối cùng cũng kết thúc bằng tiếng khóc của người phụ nữ, lần nào cũng vậy. Nhà bọn họ đã quá quen rồi, Quý Nghiễn luôn lặng lẽ lắng nghe nhưng bố mẹ cậu lại nói chuyện với nhau đôi câu.
Là một người cha, Quý Thu Viễn nhìn nhận chuyện này đứng trên lập trường của cha mẹ: "Vợ chồng bọn họ cũng vất vả thật đấy, có đứa con như thế..."
Quý Nghiễn nghe vậy bèn nhíu mày. Cậu biết rõ bố mình không có ý gì khác nhưng trong lòng lại không hề đồng tình chút nào. Có một đứa con như thế là sai hay sao? Cũng đâu phải là Hướng Dương muốn vậy.
Nhưng Quý Nghiễn biết chỉ cần mình nói một câu thì bố mẹ có thể nói lại cậu đến ba câu, hơn nữa còn lôi lí luận 'Tao sinh mày ra nuôi mày lớn thì dạy dỗ mày được' của hầu hết các bậc phụ huynh ra. Bố mẹ cậu chỉ là người cha người mẹ bình thường, không học hành nhiều, không quá tốt và cũng không quá xấu, sẽ hóng hớt chuyện nhà người khác và phát biểu cảm nghĩ theo quan điểm của mình như thể bản thân là đúng, trẻ con chỉ cần nghe lời là được.
Chính vì Quý Nghiễn lớn lên trong một gia đình bình thường như vậy nên cảm giác bất lực của cậu ngày càng trầm trọng.
Lâm Nguyệt Cầm, mẹ của Quý Nghiễn nói tiếp đúng lúc: "Thằng bé Hướng Dương này cũng đáng thương lắm. Tôi nghe nhà bên cạnh nói... có thể vợ chồng bọn họ định sinh thêm một đứa nữa."
"Thế à?" Quý Thu Viễn nghĩ ngợi rồi nói, "Thế cũng tốt, về sau chắc sẽ không cãi nhau nữa."
Gia đình bình thường chỉ lo cho bản thân mình mà không quan tâm đến chuyện nhà người khác, đây là điều rất bình thường. Nhưng Quý Nghiễn nghĩ, nếu Hướng Dương thực sự có em trai hoặc em gái, sau này hắn sẽ ra sao đây? Chắc chắn cuộc sống sẽ ngày càng tệ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.