Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
11. GẤP GIẤY
Có lẽ do sự sai sót không mong muốn này nên đây lần đầu tiên Quý Nghiễn được mời tới nhà Hướng Dương chơi.
Mặc dù kết cấu căn hộ trong chung cư na ná nhau nhưng khi đi tới nhà người khác vẫn thấy vô cùng mới lạ, khiến Quý Nghiễn ngập tràn cảm giác mới mẻ, đứng trong phòng khách nhìn xung quanh đầy tò mò. Nhà Hướng Dương không chất đống đồ linh tinh như nhà cậu, không chỉ sạch sẽ mà còn rộng rãi, thậm chí sàn nhà lót gỗ cũng được phủ một lớp sáp*.
*: Sàn nhà bằng gỗ có thể bỏ không xử lý hoặc tùy thuộc vào vị trí và mức độ mài mòn và nứt tét - thâm kim, trộn sáp với dầu đẻ đánh bong hoặc phủ. Sàn nhà bằng gỗ rất nhạy cảm với độ ẩm, không có các hợp chất cao phân tử phân tán hoặc nhũ tương bóng có thể được sử dụng cho việc chăm sóc ban đầu của gỗ sàn nhà chưa phủ.
Có thể thấy được Lý Lệ Liên quanh năm không tiếp khách nên khá lúng túng, tuy đối tượng chỉ là một đứa trẻ nhưng bà lại chẳng hề tự nhiên một chút nào: "Quý Nghiễn muốn uống gì? Nhà cô có trà xanh với trà Ô Long, có cả hoa quả nữa..."
Quý Nghiễn nghe thấy giọng nói của bà liền quay đầu lại, lễ phép trả lời: "Trà Ô Long là được rồi ạ, cảm ơn cô."
"À, ừ." Lý Lệ Liên túm mái tóc dài ngang vai của mình như muốn xua tan đi sự bối rối vừa rồi, hoặc cũng có thể là tìm cho bản thân một lối thoát. Bà nhìn Hướng Dương rồi thay đổi nét mặt của một người mẹ ngay tức thì: "Dương Dương, đừng đứng nữa, đi thay đồng phục đi."
Lúc này Quý Nghiễn mới nhận ra Hướng Dương vẫn đứng ở vị trí đó suốt, chỉ là hắn không đưa mắt về phía cửa mà lại nhìn mình, không biết rốt cuộc đã nhìn bao lâu rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Nghiễn thấy ánh mắt chăm chú và dài lâu đến thế của Hướng Dương. Cái nhìn lặng lẽ ấy như bộc lộ vô vàn cảm xúc nhưng đều biểu lộ cùng một ý hệt như là cậu đã thất hứa. Trong lòng Quý Nghiễn bỗng xuất hiện một cảm giác bí ẩn khó nói thành lời, có chút rã rời xen lẫn với vô lực, dường như Hướng Dương rất cần cậu và vô cùng ỷ lại vào cậu nên mới kiên trì đứng ngoài cửa đợi cậu suốt vậy, không thấy cậu tới, Hướng Dương chỉ có thể đợi mãi đợi hoài...
Suy nghĩ của trẻ con rất trong sáng nên mới càng dễ rung động trước tình cảm chân thành và thuần khiết. Tình bạn chính là những điều thuần túy đẹp đẽ ấy.
Quý Nghiễn phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy cực kì vui vẻ khi có thể được Hướng Dương trân trọng như vậy. Thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cậu khẽ ẩn hắn và thì thầm lại lời của Lý Lệ Liên: "Hướng Dương, mau đi thay quần áo đi. Hôm nay không cần phải đi học..."
Hướng Dương dời tầm mắt, cúi đầu thì thấy Quý Nghiễn đang nắm tay mình, có lẽ sau khi chắc chắn Quý Nghiễn sẽ tạm thời không buông tay mình, rốt cuộc hắn cũng chịu động đậy, xoay người về phòng.
Quý Nghiễn cũng rất muốn đi thăm phòng của Hướng Dương một chút, ở độ tuổi này, bọn họ chẳng có gì phải kiêng dè hết nên cậu đi vào cùng.
Ngay trước khi bước vào trong, Quý Nghiễn nghe thấy tiếng thở dài của Lý Lệ Liên sau lưng mình, âm thanh khẽ đến mức gần như không thể phát hiện ra, xen lẫn với sự bất lực nhưng lại giống một tiếng thở dài nhẹ nhõm hơn.
Giây phút này Quý Nghiễn mới chính thức cảm nhận được rằng Lý Lệ Liên thực sự không hề hiểu rõ con trai mình và cũng chưa từng có ý định tìm hiểu. Bà chỉ biết khi Hướng Dương không nghe lời thì sẽ mắng hắn hoặc sửa sai cho hắn nhưng khi gặp trường hợp Hướng Dương có những phản ứng khác thường, bà lại không biết phải làm thế nào, giống như chuyện xảy ra ngày hôm nay vậy.
Quý Nghiễn thấy bế tắc và khá xót Hướng Dương nhưng ở tầm tuổi này, đây là chuyện cậu không thể xen vào được. Quý Nghiễn nhìn bóng lưng của người đằng trước mình, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng rằng không sao cả, cậu còn có tớ mà.
Phòng của Hướng Dương vô cùng đơn giản, thậm chí còn trống trải một cách thái quá, ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo và một bộ bàn ghế ra thì không có đồ gì khác nữa.
Quý Nghiễn để ý thấy đó là bộ bàn ghế dành riêng cho trẻ em, có thể điều chỉnh độ cao của bàn và ghế để phù hợp với các bạn nhỏ ở nhiều độ tuổi khác nhau nhưng đối với người đã cao trên 160cm như Hướng Dương, rõ ràng là không còn phù hợp nữa. Nhưng bộ bàn ghế này vẫn luôn ở đây không hề thay đổi, thậm chí có thể còn định đặt tiếp ở đó một khoảng thời gian nữa. Dưới bộ bàn ghế trẻ em có vài khối Lego nằm lộn xộn trên sàn nhà, những khối xếp hình đó đã được tháo tung toàn bộ, trơ trọi dưới đất như đã bị phủ một lớp bụi.
Quý Nghiễn ngồi trên giường Hướng Dương, sau khi nhìn một hồi, cậu không nhịn được cúi người cầm vài khối xếp hình lên chơi, xếp chúng vào nhau rồi lại tách ra.
Nhà Quý Nghiễn không có loại đồ chơi này nhưng cậu đã từng muốn có nó. Lúc còn nhỏ, cậu đã bị món đồ chơi này thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên khi đang xem quảng cáo trên tivi. Những món đồ chơi thú vị đều có sức hấp dẫn với trẻ con và tất nhiên Quý Nghiễn cũng vậy. Sau khi chiếu những quảng cáo đó, xếp hình Lego đã phổ biến với trẻ con rất nhanh chóng vì bọn họ tâng bốc xếp hình là một trò chơi trí tuệ vô cùng thú vị và hay ho, có thể rèn luyện khả năng phối hợp tây - mắt, thúc đẩy sự phát triển trí não và kích thích trí tưởng tượng của trẻ.
Quý Nghiễn cũng từng năn nỉ Lâm Nguyệt Cầm mua cho nhưng mẹ cậu đã từ chối vào thời điểm ấy vì 'quá đắt', 'chơi nhanh chán ngay ấy mà'.
Lâm Nguyệt Cầm là một người phụ nữ truyền thống và tiết kiệm, chuyện bà không thể chấp nhận được nhất chính là lãng phí. Trước kia, khi mua quần áo cho Quý Nghiễn, bà thích mua lớn hơn một cỡ vì sợ Quý Nghiễn lớn nhanh quá, chưa đầy một năm đã phải mua thêm lần nữa, phí tiền, cả giày cũng vậy. Bà tính toán hết sức chi li, hơn nữa còn tự hào về sự tính toán chi li ấy, cảm thấy mình rất khôn ngoan trong việc chăm lo gia đình.
Đối với bà, đồ chơi nào cũng như nhau, ghép vào là được, có cả đống đồ chơi giống kiểu vậy, tại sao cứ nhất thiết phải mua loại đắt làm gì. Dẫu sao hồi xưa bọn họ còn chẳng có đồ chơi để chơi, bây giờ trẻ con đã hạnh phúc lắm rồi, còn có để mà chọn.
Quý Nghiễn thuở nhỏ đã nằm lòng giới hạn của bố mẹ ở đâu, bị từ chối xong cậu cũng không đòi muốn mua nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi Quý Nghiễn nhìn thấy những thứ này, cậu cảm thấy hơi nghẹn ngào, không phải vì tiếc nuối món đồ chơi mình không có được mà là vì Hướng Dương. Có thể thấy được rằng hồi còn nhỏ bố mẹ Hướng Dương cưng chiều hắn hết mực, mua bộ bàn ghế đắt tiền dành riêng cho trẻ em và còn mua cả Lego. Chính vì bọn họ kì vọng về Hướng Dương nên mới dành cho hắn những điều tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, bắt đầu vào một ngày nào đó, có lẽ bao chiều chuộng và yêu thương đã bị nhấn nút tạm ngưng, dừng lại đột ngột, thời gian tựa như đã đóng băng vào khoảnh khắc ấy mãi mãi. Hướng Dương đã trở thành nỗi đau âm thầm trong gia đình hắn, trở thành nguyên nhân trực tiếp dẫn tới khởi đầu của những cuộc tranh cãi giữa bố mẹ hắn.
Dù biết đây là những sự thật không thể thay đổi, Quý Nghiễn vẫn không thể không suy nghĩ rằng nếu Hướng Dương không mắc chứng này, chắc là bây giờ sẽ sống rất tốt nhỉ. Hắn thừa hưởng những nét đẹp từ ngũ quan và ngoại hình của bố mẹ, thành tích có thể không tốt nhưng quan hệ với các bạn nữ hẳn là không tệ, cao ráo chân dài, có khi rất thích hợp để chơi bóng rổ, sẽ khoác vai bá cổ đồng đội... chứ không phải như bây giờ.
Quý Nghiễn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Dương.
Hướng Dương đã cởi áo sơ mi đồng phục và chuẩn bị cởi quần. Động tác của hắn rất chậm như không hề vội vã chút nào, làm một việc hết sức yên lặng và tập trung.
Đối với nhu cầu đơn giản hàng ngày này, Quý Nghiễn có thể hoàn thành trong vòng chưa đầy năm phút nhưng cậu thấy Hướng Dương chỉ cởi quần áo thôi cũng mất ít nhất là mười lăm phút. Có thể tưởng tượng được rằng hàng ngày Hướng Dương phải dậy sớm như thế nào mới có thể đứng trước cửa nhà đúng giờ đợi cậu tới đón.
Trái tim Quý Nghiễn bỗng mềm nhũn. Cho dù Hướng Dương không thể hiện ra nhưng cậu cũng cảm giác được hắn đang rất cố gắng để tiếp tục sống theo cách của riêng mình.
Cuối cùng Hướng Dương cũng cởi khuy quần rồi kéo khóa xuống, ống quần rộng thùng thình tuột xuống đến mắt cá chân, trên người chỉ còn lại duy nhất một chiếc quần lót màu trắng.
Quý Nghiễn khựng lại, đột nhiên cảm thấy mình nhìn Hướng Dương chằm chằm có vẻ không hay lắm. Tuy cả hai đều là con trai, không có gì phải giấu giếm cả nhưng ở tầm tuổi này, cậu cũng sẽ tò mò về cơ thể của người cùng giới, muốn biết người ta có gì khác mình.
Quý Nghiễn không thể kiềm chế lòng hiếu kì của bản thân, vẫn liếc nhìn cơ thể trần trụi của Hướng Dương. Thoạt nhìn Hướng Dương có vẻ hơi gầy, không phải là bị bỏ đói mà do hắn đang phát triển trong tuổi dậy thì, cao như cây sào nhưng khung xương của cậu trai đã hiện ra, bờ vai trở nên rộng hơn và vòng eo đã thu nhỏ lại đôi chút. Quý Nghiễn lại không nhịn được nhìn đôi chân thẳng tắp của hắn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc quần lót của hắn.
Chẳng nhìn ra được tí gì hết.
Quý Nghiễn thực sự khá tò mò không biết dương v*t của các bạn nam khác trông như thế nào? Giống cậu thì đã bắt đầu mọc chút lông lưa thưa.
Có lẽ Quý Nghiễn nhận thấy ánh mắt của mình nán lại hơi lâu, nhìn Hướng Dương thoáng chút ngại ngùng, vừa nhìn đã lập tức chột dạ vì hắn cũng đang nhìn cậu chằm chằm.
Quý Nghiễn vội vã nhìn đi chỗ khác như thể làm chuyện gì đó trái với lòng mình: "... Cậu mặc quần áo vào nhanh lên."
Hướng Dương sờ soạng một hồi mới chậm chạp mặc quần áo ở nhà vào.
Bầu không khí tế nhị và khó xử chấm dứt khi tiếng gõ cửa vang lên, Lý Lệ Liên mang đồ uống và một đĩa trái cây tới, bảo bọn họ cứ tự nhiên chơi trong phòng. Giai đoạn đầu thai kì có vẻ không được thoải mái lắm, dễ mệt mỏi, bụng dưới của Lý Lệ Liên đã to hơn so với lần trước gặp. Sau khi mang thai ba tháng đầu, bà gần như nóng lòng muốn gặp người khác để báo tin vui này, không thể giấu nổi nụ cười trên môi nhưng dẫu sao bà cũng đã bốn mươi, thai phụ càng lớn tuổi càng vất vả và nguy hiểm hơn nhiều. Gương mặt mộc của bà quả thực hơi mệt mỏi: "Cô hơi mệt, về phòng nghỉ một lát, có chuyện gì cứ gọi cô nhé."
"Vâng ạ."
Thật ra Quý Nghiễn không ở riêng cùng Hướng Dương quá lâu, thời điểm tiếp xúc thường xuyên nhất chính là khoảng thời gian cả hai đi học và về nhà. Nói là muốn chơi cùng nhau nhưng Quý Nghiễn cũng không biết muốn chơi cái gì, cậu là người khá hướng nội, bình thường được nghỉ cũng chỉ ru rú trong nhà.
Quý Nghiễn vốn muốn chơi Lego với Hướng Dương nhưng nhớ ra Lego đã bám bụi hết cả. Có lẽ từ nhỏ đến lớn Hướng Dương chỉ có món đồ chơi này mà thôi, chắc là chơi chán rồi.
Quý Nghiễn nghĩ ngợi một hồi, chợt nghĩ ra một trò chơi đơn giản: "Hướng Dương, tớ dạy cậu gấp giấy nhé."
Hướng Dương không đáp lại, có lẽ không hiểu Quý Nghiễn nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu với đôi con ngươi đen láy.
Quý Nghiễn lập tức lấy vở bài tập trong balo của Hướng Dương, sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, cậu xé những tờ giấy đã bị hắn vẽ nguệch ngoạc lên đó, bắt đầu dạy hắn gấp giấy, gấp những thứ cậu đã biết từ hồi bé như thuyền giấy, hạc giấy, máy bay giấy...
Hướng Dương học rất chậm, dù nhìn từng bước một để làm theo nhưng vẫn gấp sai chỗ nào đó.
Dẫu sao Quý Nghiễn cũng chỉ giết thời gian mà thôi, cậu cực kì có kiên nhẫn, nắm tay Hướng Dương dạy hắn cách gấp, dẫn dắt hắt hoàn thành hết tác phẩm này tới tác phẩm khác.
Gấp giấy đơn giản không cần bất kì kĩ năng nào, chỉ cần làm đúng các bước sẽ hiện ra hình thù ngay lập tức, đẹp hay xấu cũng không quan trọng.
Hai người ngồi gấp trên giường với những tờ giấy nằm rải rác xung quanh. Không biết đã qua bao lâu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bị tấm rèm đang khép chặn lại. Khi gió thổi tung rèm cửa sổ, có thể thấy thấp thoáng hai thiếu niên đang nằm đối mặt nhau trên giường.
Có lẽ do gấp giấy mệt rồi nên Quý Nghiễn nằm ngủ trên giường Hướng Dương, nhịp thở đều đặn, gương mặt say ngủ ban trưa toát lên vẻ đẹp đẽ và yên tĩnh.
Hướng Dương cũng nằm cùng tư thế với cậu nhưng không hề nhắm mắt lại. Hắn nhìn Quý Nghiễn đang cách mình một sải tay, chầm chậm ngắm nghía khuôn mặt cậu.
- Người tự kỉ thích lặp đi lặp lại một động tác duy nhất.
Hướng Dương nằm trên giường vẫn không cử động, đưa mắt nhìn tới nhìn lui khắp gương mặt và cơ thể Quý Nghiễn, hệt như có thể nhìn cậu mãi mà không bao giờ thấy chán.
"Quý... Nghiễn..."
Hướng Dương nói một cách khó khăn như đã cố gắng rất lâu kể từ lúc đứng ngoài cửa, cuối cùng cũng gọi tên cậu thành công.