Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
14. ÔM
Giữa tháng Ba, thời tiết đã dần nóng lên khi mùa xuân ấm áp đến.
Kể từ sau tết, bụng của Lý Lệ Liên hệt như bóng bay thổi, càng ngày càng to rõ ràng hơn. Quý Nghiễn không biết gì về chuyện mang thai, chỉ có thể đoán đại khái được mẹ Hướng Dương đã mang thai hơn năm tháng.
Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng lúc sáng nay Quý Nghiễn đưa Hướng Dương ra ngoài, cậu cứ cảm thấy sắc mặt của cô Lý hơi kém.
Lý Lệ Liên chỉ nói chắc là do thời tiết thay đổi.
Quý Nghiễn không nghĩ nhiều cho đến khi đi học về, cậu ấn chuông cửa nhà Hướng Dương như mọi ngày nhưng mãi không có người ra mở cửa.
"Lạ nhỉ?" Quý Nghiễn còn đang nghĩ cô Lý ngủ à, đang chần chừ rốt cuộc có nên ấn chuông cửa thêm vài lần nữa hay không thì cửa nhà mình lại mở ra.
Có vẻ Lâm Nguyệt Cầm đang đợi Quý Nghiễn về nhà, nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn lập tức đi ra mở cửa, nói với hai đứa: "Mẹ Hướng Dương đến bệnh viện rồi, đưa Hướng Dương vào nhà đợi trước đi."
Quý Nghiễn giật mình hỏi lại ngay tức thì: "Cô Lý sao vậy ạ?"
"Nói là khó chịu trong người nên đến tìm mẹ. Mẹ thấy sắc mặt cô ấy kém quá, đổ mồ hôi lạnh liên tục nên vội vàng gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Bố Hướng Dương cũng đi, chắc là không sao đâu, đừng lo." Lâm Nguyệt Cầm nói câu cuối cùng với Hướng Dương bằng giọng điệu trấn an nhưng hắn vẫn chẳng phản ứng gì, đương nhiên là bà cũng không biết cách giao tiếp với Hướng Dương lắm, "Hướng Dương, vào nhà ngồi trước được không?"
Hướng Dương vẫn bất động, phải Quý Nghiễn kéo một cái thì hắn mới vào nhà theo.
Tiến vào một nơi xa lạ, hiển nhiên Hướng Dương hơi căng thẳng, cơ thể có chút cứng nhắc, cứ nhìn chằm chằm Quý Nghiễn mãi, như thể làm vậy là có thể giải tỏa căng thẳng. Nhưng trong nhà rất yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt giống ngày tất niên nên Hướng Dương mới không ghét bỏ đến vậy nữa.
Dường như Quý Nghiễn có thể cảm nhận được rằng Hướng Dương bước vào là vì mình gọi, nếu không thà đứng ở ngoài cửa chứ không muốn đi vào một nơi xa lạ. Lòng Quý Nghiễn mềm nhũn, nắm lấy cánh tay hắn hết sức tự nhiên, nói với Lâm Nguyệt Cầm: "Mẹ ơi, con đưa Hướng Dương vào phòng chơi nhé."
"Ừ."
Quý Nghiễn chưa từng mời bạn đến nhà chơi, chủ yếu là vì không quá thân thiết, còn một nguyên nhân khác là cậu không giống những cậu bạn khác có thứ đồ hay ho mang ra để khoe được, điều này vô hình trung khiến cậu cảm thấy hơi tự ti. Không phải là cậu không muốn, mà là những món cậu muốn mua và những thứ có thể gợi chủ đề câu chuyện với bạn bè trong lớp luôn bị Lâm Nguyệt Cầm từ chối với lí do phí tiền. Tự nhiên cứ như vậy, cậu đã quen với việc không xin bố mẹ những thứ mình muốn và giả vờ như mình không cần và chẳng muốn bất cứ gì. Căn phòng của cậu rất bình thường, thậm chí có thể nói là đơn điệu và tẻ nhạt, trừ giường, tủ quần áo và bàn học ra thì không có gì dư thừa nữa, tường sạch sẽ ngay cả một tấm poster cũng không có, trên bàn cũng không có mô hình hay bộ lắp ghép nào.
Hướng Dương là người đầu tiên vào phòng cậu, Quý Nghiễn không cần lo lắng hắn sẽ cười mình, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái. Ở trước mặt Hướng Dương, cậu chẳng cần phải che giấu bất cứ thứ gì, cậu luôn cảm thấy đây chính là lí do khiến mình có thể chơi cùng với Hướng Dương, có lẽ bản thân cậu cũng khác người đi.
Sau khi vào phòng, có lẽ vì cảm giác khép kín nên rõ ràng Hướng Dương đã thả lỏng hơn nhiều, đưa mắt nhìn xung quanh phòng Quý Nghiễn đầy tò mò.
"Ngồi trên giường đi."
Hôm nay Quý Nghiễn có rất nhiều bài tập phải làm, thật sự không thể nào chơi cùng Hướng Dương được. Cậu lấy vở bài tập của Hướng Dương ra cho hắn vẽ linh tinh rồi bắt đầu làm bài tập về nhà của mình.
Hướng Dương không ồn ào, sẽ không cảm thấy buồn chán chỉ vì không có người chơi cùng.
Trong lúc Quý Nghiễn làm bài tập, Hướng Dương im lặng vẽ nguệch ngoạc vào vở của mình. Thi thoảng Quý Nghiễn quay đầu lại nhìn Hướng Dương, phát hiện ngoài vẽ ra, Hướng Dương còn xé vở bài tập của mình lởm chởm, những trang giấy bị xé đó không vứt lung tung mà còn có vết gập lại. Hướng Dương đang tập gấp giấy mà Quý Nghiễn đã dạy cho mình, những nếp gấp xiên xẹo không thể nói là đẹp nhưng hắn vẫn tiếp tục gấp và gấp, cố gắng gấp một con thuyền, một chú chim và một chiếc máy bay, nhưng có rất nhiều sản phẩm hỏng, tới bây giờ vẫn chưa làm một sản phẩm hoàn chỉnh nào một mình cả. Nhưng Hướng Dương không nhờ Quý Nghiễn giúp đỡ, hắn cứ vùi đầu vào làm mãi, cố gắng lục trong trí nhớ của mình những bước gấp giấy.
Quý Nghiễn lặng yên nhìn một hồi, tự dưng cảm thấy hơi nhức mũi, có chút cảm động. Trong khoảng thời gian cậu không biết đến, cậu chẳng hề hay rằng Hướng Dương sẽ nghiêm túc với những gì mình đã dạy cho hắn như vậy.
Cậu đặt bút trong tay xuống, ngồi lên giường, men theo đường gập và làm mẫu lại một lần nữa cho Hướng Dương xem. Lần này cậu dạy chậm hơn một chút để hắn từ từ luyện tập.
Sau khi dạy gấp giấy xong, Quý Nghiễn lại quay lại bàn làm bài tập, suy nghĩ vốn có chút nôn nóng đã biến mất và trở nên tập trung hơn hẳn.
Tối sáu giờ hơn, Quý Thu Viễn về nhà, vừa vào nhà đã nghe được chuyện nhà Hướng Dương. Hai vợ chồng càm ràm không dứt trong phòng khách, bọn họ nghĩ rằng đóng cửa phòng rồi thì hai đứa trẻ sẽ không nghe thấy gì, hoặc có thể tưởng là Hướng Dương nghe không hiểu gì nên vẫn buôn chuyện.
Việc bàn luận chuyện nhà người khác trước mặt con cái nhà người ta khiến Quý Nghiễn cảm thấy xấu hổ dùm bố mẹ mình. Cậu quay đầu lại nhìn Hướng Dương, phát hiện hắn vẫn đang tập trung gấp giấy mà chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Quý Nghiễn đã nghe thấy vài lời, là chuyện mà cậu từng nghĩ tới nhưng lại không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau khi mang thai đứa thứ hai, có lẽ sợ lại sinh ra một đứa bé giống như Hướng Dương nên Lý Lệ Liên thường xuyên đi khám thai. Phụ nữ lớn tuổi mang thai càng phải chú ý cẩn thận, huống gì Lý Lệ Liên đã bốn mươi, rủi ro rất cao. Tháng trước khi đến bệnh viện chọc ối, không biết đã xảy ra vấn đề ở bước nào, có lẽ do sợ đầu tiêm dài và mỏng, bà cứ lo đứa bé trong bụng làm sao. Dù bác sĩ luôn nói với bà nguy cơ ảnh hưởng đến thai nhi không cao nhưng bà vẫn lo ngay ngáy, sau khi làm xong vẫn cứ cảm giác là lạ trong bụng, thi thoảng còn thấy khó chịu.
Có rất nhiều triệu chứng trong khoảng thời gian mang thai, tâm trạng thai phụ cũng thường xuyên buồn bã. Khi mang thai ba tháng đầu, thực sự Lý Lệ Liên rất vui vẻ, Hướng Hoằng Tu cũng rất tốt với bà nhưng ông còn phải gánh vác cả gia đình, vẫn đi sớm về khuya rất nhiều, điều này khiến phụ nữ mang thai càng cảm thấy bất an hơn. Ngày nào bà cũng ở nhà trông Hướng Dương, càng nhìn càng sợ mình lại sinh ra một đứa trẻ dị tật bẩm sinh, áp lực tâm lí quá lớn, cuối cùng đã ảnh hưởng đến cơ thể nên giờ mới được đưa tới bệnh viện.
Nói ra nguyên nhân, hậu quả chỉ đơn giản như vậy, thân thể của Lý Lệ Liên không có gì đáng ngại nhưng lại tự làm chính mình sợ hãi. Chỉ là xấu hổ khi nói lí do này trước mặt trẻ con nên Lâm Nguyệt cầm mới đánh trống lảng.
Quý Thu Viễn chưa sinh con bao giờ nên không hiểu những khó khăn khi mang thai mười tháng, hơn nữa xã hội cũ đã dạy con trai ở thế hệ này tuyệt đối không thể yếu đuối, bọn họ không hề biết rối loạn tâm thần là gì, chỉ nhìn những người ấy bằng ánh mắt khinh bỉ, cảm thấy bọn họ không đủ mạnh mẽ: "Chỉ đẻ con thôi mà, đàn bà các bà lắm chuyện."
Lâm Nguyệt Cầm khó chịu ngay lập tức, vẫn nhớ ra trẻ con ở trong phòng nên nhỏ giọng cãi lại ông hai câu. Nhưng tranh cãi chuyện này cũng chẳng có kết quả gì, hai người đã sống đến chừng này tuổi rồi, tư tưởng đã hình thành, bất đồng quan điểm với nhau muốn thuyết phục đối phương là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể.
Chốc lát sau, trong phòng khách đã im ắng. Lâm Nguyệt Cầm đi vào phòng bếp nấu cơm.
Không biết từ lúc nào Quý Nghiễn đã đặt bút xuống.
Mấy tháng chơi cùng Hướng Dương vui vẻ đến vậy, suýt nữa cậu đã quên mất hoàn cảnh khó khăn nhà Hướng Dương. Hướng Dương cứ lặng yên ở đó, không phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng cũng có thể trở thành đề tài câu chuyện vào lúc rỗi rãi của người khác và vô hình trung trở thành mục tiêu oán trách của cha mẹ.
Sau khi chơi cùng nhau một thời gian dài, càng ngày Quý Nghiễn càng đồng cảm và thương Hướng Dương hơn rất nhiều.
Cậu đã từng nghĩ một cách độc ác rằng mong em trai hoặc em gái của Hướng Dương đừng sinh ra nữa, như vậy ít nhất Hướng Dương vẫn có thể đón nhận một chút quan tâm và yêu thương. Nhưng cậu biết sự thật là kết quả như vậy cũng chẳng ích gì, nói không chừng bố mẹ Hướng Dương sẽ đổ ập sự bất lực của bản thân vào người Hướng Dương. Con người thực sự là một sinh vật kì lạ, họ luôn trách móc người khác khi gặp chuyện chứ không phải bản thân mình. Cha mẹ vừa nổi giận là trút hết lên người con cái, mặc kệ con cái có quan tâm hay không, có để lại vết thương lòng hay không.
Cậu quay đầu lại nhìn Hướng Dương đúng lúc hắn ngẩng đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Không biết tại sao mà tự dưng Quý Nghiễn rất muốn ôm hắn vào lòng an ủi hắn một chút. Đây là tất cả những gì cậu có thể làm ở độ tuổi này, rõ ràng cậu cũng biết ôm là sự an ủi vô dụng nhất.
Nhưng cậu vẫn làm vậy.
Đột nhiên Quý Nghiễn ngồi lên giường vòng hai tay qua cổ Hướng Dương, ghé người lại gần, vỗ vỗ lưng hắn như một người bạn tốt.
Hướng Dương khựng lại, tờ giấy đang gấp dở trong tay rơi xuống. Dường như hắn không biết tại sao Quý Nghiễn lại bất chợt làm vậy nhưng hắn không từ chối, cứ yên lặng như vậy để Quý Nghiễn ôm mình.
Hướng Dương chưa từng than thở về số phận của mình, dường như không một lời nói sắc nhọn nào có thể tổn thương hắn, chỉ đơn giản là vì hắn không để trong lòng. Hắn sống trong thế giới của riêng mình nhưng vẫn có cảm xúc và tình cảm, hắn dần dần nhận ra rằng chỉ có nhiệt độ trong lòng và sự bầu bạn của Quý Nghiễn là thực sự tồn tại.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, người đầu tiên cảm thấy ngại ngùng vẫn là Quý Nghiễn. Cậu buông tay muốn chậm rãi thu tay về nhưng lại không ngờ rằng gương mặt của Hướng Dương lại gần mình đến vậy, dường như có gì đó sượt qua mặt mình, châm chích ngưa ngứa.
Cậu vô thức phớt lờ cảm giác mềm mại lướt qua nhanh như cắt, sờ mặt mình mỉm cười: "Hướng Dương, râu cậu cứng ghê á."
Một tay cậu sờ cằm mình, tay còn lại sờ cằm Hướng Dương: "Còn dài nữa, nhanh thế nhỉ."
Hướng Dương lẳng lặng nhìn cậu, không có bất cứ phản ứng đặc biệt nào.
"Đến lúc cạo rồi." Quý Nghiễn nhìn cằm Hướng Dương, nghĩ. Cậu nhướn mắt nhìn đúng lúc Hướng Dương cụp mắt xuống, tóc mái gần như che mắt, nói tiếp một câu: "Cũng nên cắt tóc rồi."