Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
15. TẮM RỬA
Tối nay cả bố mẹ Hướng Dương đều không về nhà. Dường như Hướng Dương đã bị bọn họ lãng quên, ngay cả một cuộc gọi điện quan tâm cũng không có.
Lúc ăn tối, bàn ăn nhà Quý Nghiễn hiếm khi im lặng đến vậy.
Có Hướng Dương người ngoài ở đây, Lâm Nguyệt Cầm ngại tám chuyện nhà hàng xóm, rất hiếu khách, liên tục bảo Quý Nghiễn gắp đồ ăn cho Hướng Dương; trong khi đó Quý Thu Viễn vừa ăn vừa liếc nhìn Hướng Dương, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt soi mói khiến người ta khó chịu nhưng không hề có ác ý, như thể chỉ đơn giản là nhìn một đứa trẻ đầu óc có vấn đề mà thôi.
Quý Nghiễn ngồi sát cạnh Hướng Dương. Hành động nhỏ trong vô thức ấy loáng thoáng lộ ra rằng cậu thiên vị Hướng Dương hơn, quan điểm của cả hai giống nhau và đều muốn kéo khoảng cách với bố mẹ mình.
Cũng may Hướng Dương vẫn chẳng buồn quan tâm đến cảm nhận của thế giới bên ngoài, ngoại trừ lúc vừa mới bước vào nhà Quý Nghiễn hơi căng thẳng thì bây giờ đã bình thường trở lại, tỏ ra im lặng và bình tĩnh. Thậm chí hắn còn ăn rất chậm, cúi đầu gắp từng miếng cơm nhỏ một, sẽ không chủ động gắp đồ ăn, Quý Nghiễn toàn gắp đồ ăn cho hắn, gắp gì ăn nấy, không hề kén ăn.
Quý Nghiễn cố tình giảm tốc độ ăn của mình lại cho phù hợp với Hướng Dương.
Không khí mất tự nhiên lan tỏa khắp bàn ăn nhưng sự ngại ngùng đó chỉ kéo dài mười phút. Quý Thu Viễn ăn xong đầu tiên, vứt bát vào bồn rửa rồi ngồi trong phòng khách xem tivi.
Tiếng tivi vọng vào đã loáng thoáng phá tan sự im ắng và bối rối.
Rõ ràng là Lâm Nguyệt Cầm cũng không có ý định ngồi ăn cơm cùng hai đứa trẻ nên sau khi dọn dẹp bát đũa, bà lập tức vào phòng bếp cắt hoa quả.
Chỉ một bữa tối mà Hướng Dương ăn gần cả tiếng, cuối cùng Quý Nghiễn phải thu dọn bàn ăn rồi mới đưa Hướng Dương về phòng mình.
Quý Nghiễn làm bài tập xong cũng đã hơn chín giờ, muộn hơn thời gian hoàn thành bình thường. Mà mai cậu còn có bài kiểm tra trắc nghiệm nên xem lại sách một lần nữa.
Đúng lúc này không biết có phải cố ý hay không mà tiếng tivi ngoài phòng khách đột nhiên to hơn, xen lẫn với tiếng nói chuyện qua lại của hai vợ chồng truyền tới. Có lẽ Quý Thu Viễn không nhịn được nên phàn nàn trước, nói đã muộn vậy rồi mà bố mẹ Hướng Dương chẳng có tin tức gì, có phải đã quên mình còn một đứa con trai hay không. Với cả nếu đã sinh ra thì phải có trách nhiệm, không thể vứt bừa ở nhà người khác rồi chẳng quan tâm hỏi han gì, có ai mà làm bố mẹ giống như nhà họ không.
Quý Thu Viễn nói đạo làm cha mẹ như thể chuyện đó xảy ra thật vậy. Nhưng Quý Nghiễn biết bố cậu không phải bất bình thay Hướng Dương mà đơn giản chỉ là ngại phiền phức mà thôi.
Còn giọng Lâm Nguyệt Cầm nhỏ nhẹ nghe không rõ lắm, chắc là đang động viên chồng mình. Bà cũng không thực sự muốn nói đỡ cho hàng xóm đối diện cho lắm, chỉ là đôi khi bà thích đứng ra hòa giải, hệt như bản thân am hiểu rất nhiều nguyên tắc sống.
Sau đó Quý Thu Viễn lại phàn nàn một hồi, tiếng tivi mới át hẳn tiếng bọn họ trò chuyện.
Hơn mười giờ tối, rốt cuộc Hướng Hoằng Tu cũng gọi điện, đầu tiên là nói tình hình của Lý Lệ Liên đồng thời phải ở bệnh viện một đêm để theo dõi, còn nói đành nhờ họ chăm sóc Hướng Dương một đêm, cuối cùng dường như cũng nhớ ra hỏi Hướng Dương đã ăn cơm chưa, có ngoan không, nói vội vài câu liền cúp máy.
Người nghe điện thoại là Lâm Nguyệt Cầm, dù trong lòng cũng có đôi lời kêu ca phàn nàn nhưng tự nhủ là hàng xóm, không nỡ từ chối nên chỉ có thể đồng ý để hai vợ chồng yên tâm.
Sau khi cúp máy, Lâm Nguyệt Cầm vẫn nhỏ giọng than phiền một câu rồi mới gõ cửa phòng Quý Nghiễn, bảo hai đứa mau đi tắm rửa, tối nay ngủ cùng nhau.
Quý Nghiễn không ngờ tối nay mình có thể ngủ cùng Hướng Dương. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu có thể qua đêm với bạn bè, giống như trên tivi, có thể chơi và tán gẫu cùng nhau, nói là không mong đợi thì là nói dối.
Dù Hướng Dương sẽ không trò chuyện với cậu, Quý Nghiễn thường xuyên nói chuyện một mình nhưng cậu vẫn hết sức vui vẻ. Nhưng cậu sực nhớ tới một vấn đề khá thực tế: "Hướng Dương, cậu tắm một mình à?"
Hướng Dương nhìn cậu, 'ừm' một tiếng.
Quý Nghiễn vẫn hơi lo lắng, cậu đưa Hướng Dương vào phòng tắm rồi chỉ cho hắn chỗ mở nước nóng lạnh. Không phải cậu nghi ngờ chỉ số thông minh của Hướng Dương mà là thiết bị phòng tắm của mỗi nhà đều khác nhau, cậu vẫn rất sợ Hướng Dương bị bỏng nước nóng.
Đúng lúc này Lâm Nguyệt Cầm đi ngang qua cửa phòng tắm thấy Quý Nghiễn lề mà lề mề không biết đang làm gì bèn nói một câu: "Hai đứa tắm chung cũng được."
Quý Nghiễn khựng lại: "Nhưng mà..."
"Đều là con trai, có cái gì mà phải ngại." Lâm Nguyệt Cầm cười, nói, như thể đó là chuyện hết sức bình thường.
Quý Nghiễn vẫn thấy hơi kì cục, đưa mắt liếc Hướng Dương một cái. Hướng Dương không có phản ứng gì, nhìn Quý Nghiễn bằng đôi mắt đen láy, hình như không phản đối.
Lâm Nguyệt Cầm lại giục: "Tắm nhanh lên, mẹ với bố mày còn đợi tắm đây."
Cuối cùng cả hai cùng vào phòng tắm.
Có vẻ Hướng Dương không thấy xấu hổ, chậm rãi cởi quần áo chẳng buồn để ý tới ánh mắt của Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn không có hứng thú với cơ thể của con trai mà chỉ tò mò. Cậu cứ không nhịn được muốn nhìn nhưng lại thấy ngại, luôn cảm thấy mình làm vậy là xúc phạm Hướng Dương khi hắn không hiểu thế nào là xấu hổ. Vậy nên cậu tiết chế ánh mắt của mình lại, cố gắng hết sức không liếc xuống.
Quý Nghiễn để ý Hướng Dương cởi quần lót xong rồi cố tình ngước mắt lên trên, cậu cầm vòi hoa sen mở nước kiểm tra độ ấm, đợi đến khi nóng lạnh vừa phải mới đặt vào tay Hướng Dương để hắn xối nước vào người.
Thái độ của Hướng Dương vẫn như bình thường, điều này khiến Quý Nghiễn cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Dù là con trai nhưng Quý Nghiễn rất coi trọng sự riêng tư của mình, ít nhất cậu sẽ không chơi trò trẻ con như so lớn nhỏ hay bóp trứng với những thằng con trai khác. Cậu sẽ không cười nhạo người khác và đương nhiên cũng không thích bị cười nhạo.
Sau đó Quý Nghiễn cởi quần áo, lúc Hướng Dương thoa xà phòng thì đổi thành mình xối nước vào người.
Động tác tắm rửa của Hướng Dương chậm chạp nhưng lại rất tập trung. Nếu là người khác thì đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi, nhưng có lẽ do Quý Nghiễn đã quen, hoặc có thể là vì coi hắn là bạn tốt nên thấy thái độ kiên định của Hướng Dương, cậu đã yên lòng hơn hẳn, có một cảm giác an tâm vững vàng khó nói.
Thấy tay Hướng Dương không vòng ra sau lưng được nên Quý Nghiễn cầm xà phòng rửa lưng cho hắn. Sau đó đổi lại, cần Hướng Dương chà lưng cho mình.
Hai người vừa tắm vừa nghịch, sau khi xối nước hết bọt xà phòng, bầu không khí đã thoải mái hơn rất nhiều. Quý Nghiễn nhất thời quên mất, lúc đang định lấy khăn tắm lau người thì vô tình cúi đầu nhìn thấy chỗ đó đó của Hướng Dương.
Cậu hơi giật mình. Có, có lông...
Sau đó cậu ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của Hướng Dương đối diện với phía dưới của mình.
Quý Nghiễn căng thẳng, quên mất trên tay vẫn còn nước, cứ thế bịt mắt Hướng Dương lại: "Aaa..."
Bị nhìn thấy mất rồi.
Giọng Lâm Nguyệt Cầm vang lên ngoài cửa phòng tắm: "Quý Nghiễn, đừng nghịch nước, tắm nhanh lên còn ra."
Hướng Dương nhìn xong cũng chẳng phản ứng gì, vậy mà Quý Nghiễn lại tự xấu hổ. Cơ mà kệ đi, hai người nhìn lẫn nhau một lần chắc là đã công bằng lắm rồi.
Hướng Dương mặc đồ ngủ mới của Quý Nghiễn, có lẽ do không quen với đồ mới nên động tác lúc cài khuy áo rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Quý Nghiễn cứ thế nhận lấy cài khuy áo ngủ cho hắn.
Lăn lộn một lúc lâu cuối cùng cả hai cũng tắm xong. Giường ngủ của Quý Nghiễn là giường đơn cỡ lớn, hai người nằm cùng nhau thì tạm vừa.
Hai người nằm nghiêng đối mặt nhau trên giường, dưới ánh đèn lờ mờ, bầu không khí tĩnh lặng và bình yên.
Muốn Hướng Dương chủ động nói chuyện là bất khả thi, Quý Nghiễn chưa bao giờ hi vọng xa vời. Nhưng hôm nay cậu đã thấm mệt, lười mở miệng trò chuyện, cứ thế chơi trò đưa mắt nhìn nhau với Hướng Dương.
Mí mắt Hướng Dương từ từ cụp xuống, cuối cùng đã hoàn toàn khép lại chẳng mở ra nữa.
Quý Nghiễn nhìn hàng mi dài của Hướng Dương, ngắm khuôn mặt có chiều sâu giống người trưởng thành của hắn trong bóng tối, nhìn chiếc cằm và đôi môi đẹp đẽ của hắn. Bỗng nhiên cậu sờ sờ mặt mình, lúc bị râu của Hướng Dương sượt qua, rõ ràng cậu có cảm giác thứ gì đó mềm mại kề sát mình, là đôi môi đã vô tình áp vào má mình.
Quý Nghiễn hồi tưởng lại cảm giác này, hơi ngẩn người. Hóa ra môi của Hướng Dương lại mềm đến vậy.