Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 30: Hẹn hò




Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
30. HẸN HÒ
Chín rưỡi sáng, Quý Nghiễn đưa Hướng Dương đến đầu làng đợi xe buýt.
Quý Nghiễn không ra ngoài nhiều lắm nhưng cậu biết gần trường cấp ba có vài hiệu sách và cửa hàng họa phẩm. Sáng sớm không có nhiều người ở bến xe buýt nhưng những người ra ngoài thường là các chàng trai cô gái trạc tuổi cậu, ai ai cũng chứa chan khao khát và tràn đầy năng lượng với thế giới bên ngoài. Ngược lại, những người lớn tuổi hơn một chút lại không thích ra ngoài làng, giống như bố mẹ Quý Nghiễn vậy, chỉ ở trong nơi nhỏ bé khép kín này.
Thực ra Quý Nghiễn vẫn hơi lo lắng khi đưa Hướng Dương ra ngoài. Cậu biết Hướng Dương chưa từng đi đến nơi nào quá xa, sợ hắn không quen, cũng sợ dọc đường xảy ra điều gì bất trắc. Cậu nhớ mẹ hắn từng nói về lần đầu tiên đưa hắn đi học, Hướng Dương đi được nửa đường rồi nhất quyết không đi tiếp nữa, cứ thế quay đầu về nhà, sau đó thử đi thử lại rất nhiều lần, Hướng Dương mới chịu đi học.
Quý Nghiễn khá lo nhưng lại nghĩ nếu Hướng Dương không chịu ra ngoài thì thôi vậy, cũng không nhất thiết là phải ra ngoài.
Khi xe đến, Hướng Dương lên xe có vẻ hơi căng thẳng nhưng không có bất cứ phản ứng ghét bỏ gay gắt nào, chỉ là cứ quay đầu lại nhìn Quý Nghiễn mãi. Cậu bèn nắm cánh tay hắn từ từ đẩy hắn lên xe.
Phía sau xe buýt có bốn hàng ghế, một hàng có bốn ghế ngồi, hai ghế bên trái và hai ghế bên phải, ở giữa là lối đi. Quý Nghiễn tìm bừa một hàng ghế ngồi xuống, để Hướng Dương ngồi chỗ cạnh cửa sổ còn mình ngồi chỗ cạnh lối đi.
Trong khoang xe rất kín, dường như nơi này khiến Hướng Dương thả lỏng khá nhiều. Nhưng sau khi xe buýt lăn bánh về phía trước, hắn lại liên tục ngoái đầu lại nhìn ngôi làng qua ô cửa sổ.
Quý Nghiễn biết có thể Hướng Dương vẫn đang căng thẳng, muốn xoa dịu cảm xúc của hắn nhưng những ghế xung quanh đã có người ngồi, thực sự không tiện làm bất cứ hành động nào quá thân mật. Cậu ngẫm nghĩ, cởi chiếc áo chống nắng mỏng ra rồi phủ lên chỗ giữa hai người, thò tay vào dưới áo khoác lén nắm tay Hướng Dương.
Rõ ràng trời nóng như thiêu như đốt nhưng ngón tay Hướng Dương lại lành lạnh, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Ngón tay Hướng Dương hơi khựng lại, có vẻ sau khi cuối cùng cũng nhận ra người nắm tay mình là ai, bỗng hắn quay đầu lại nhìn Quý Nghiễn rồi nắm chặt ngón tay cậu.
Mười ngón đan vào nhau.
Sau khi Hướng Dương tìm được tiêu điểm của ánh mắt, dường như cảm giác căng thẳng đã được xoa dịu, lặng yên nhìn Quý Nghiễn.
Nhưng Quý Nghiễn còn chưa kịp thở phào một hơi thì đột nhiên Hướng Dương ghé mặt lại gần.
"Hướng Dương..." Quý Nghiễn lập tức hiểu hắn muốn làm gì nên vội vàng dùng tay còn lại ẩy hắn, mặt đỏ ngay tức thì, thì thào từ chối, "Ở ngoài không được..."
Bọn họ đã bên nhau một thời gian rất dài, những khi hai người gần gũi đều quá ư là thân mật. Lúc nào Quý Nghiễn cũng thấy hành động của Hướng Dương cực kì đáng yêu, cứ hơi một tí là thích hôn hắn, có lẽ điều này đã lây sang Hướng Dương, dẫn đến phản xạ có điều kiện của hắn cũng là hành động này.
Hướng Dương bị từ chối cũng không phản ứng lại gì, chỉ nhìn Quý Nghiễn một chốc rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không hiểu sao Quý Nghiễn lại thấy áy náy một cách quái lạ. Cậu quay đầu nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, nhận ra ai không ngủ thì sẽ lướt điện thoại, ngắm cảnh, hoàn toàn không một ai để ý tới phía bọn họ đang làm gì. Là do cậu căng thẳng quá mức thôi.
Nhưng ở bên ngoài lại hôn môi như thể không người, Quý Nghiễn nghĩ bản thân mình vẫn không tài nào làm nổi. Cơ mà...
Quý Nghiễn lại nhìn góc nghiêng của Hướng Dương trong chốc lát rồi nhắm mắt lại tựa đầu vào vai hắn. Giả vờ ngủ chắc là vẫn được.
Hình như Hướng Dương cảm nhận được trọng lượng trên vai mình, sau khi nhìn lướt qua cũng ghé đầu mình lại gần, khẽ cọ mái tóc mềm mại của Quý Nghiễn.
Những ngón tay dưới áo khoác của họ đan chặt vào nhau, cứ nắm không buông như vậy suốt quãng đường.
Quý Nghiễn đưa Hướng Dương xuống xe ở điểm dừng trường mình, gần đến giờ những cửa hàng gần đó buôn bán, người trên đường bắt đầu đông dần. Hướng Dương đứng ở ven đường lại bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, đối với hắn, tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng lạ lẫm, tuy ánh mắt đầy tò mò nhưng đôi mắt vẫn kiên định và trấn tĩnh.
Dù sự chú ý của Hướng Dương đã bị kéo đi mất nhưng chỉ cần Quý Nghiễn gọi hắn, hắn sẽ lập tức định thần lại, tình hình đã tốt hơn rất nhiều những đứa trẻ tự kỉ đi lung tung khắp nơi. Dù chứng này mỗi người mỗi khác, khó mà so sánh, nhưng Quý Nghiễn vẫn có thể cảm giác được Hướng Dương đã tiến bộ vượt bậc, mà sự tiến bộ ấy thể hiện rõ ràng nhất vào khoảng thời gian gần hai năm bọn họ xa nhau, Hướng Dương như liều mạng muốn hòa nhập với thế giới này, dốc hết sức mình muốn đến gần cậu, không muốn để cậu rời đi nữa.
Không phải Quý Nghiễn không cảm nhận được, mà chính vì thế cậu mới có thể bình tĩnh đối mặt với tình cảm của mình khi gặp lại sau thời gian dài xa nhau. Hướng Dương đã làm cậu rung động.
Quý Nghiễn không định ở ngoài quá lâu, cậu sợ ở lâu quá Hướng Dương sẽ không quen nên dẫn thẳng hắn tới hiệu sách. Hiệu sách tương đối riêng tư và yên tĩnh, có lẽ sẽ làm Hướng Dương thấy thoải mái hơn chút đỉnh. Đây cũng là nguyên nhân Quý Nghiễn cân nhắc thấy có thể đưa Hướng Dương ra ngoài.
Lúc trước cậu từng đến đây một lần, kéo Hướng Dương đến giá sách nghệ thuật để hắn chọn.
Hướng Dương hơi ngẩn người nhìn giá sách chằm chằm rồi lại nhìn Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn lấy vài quyển sách nghệ thuật mà mình thấy đẹp rồi tìm vài quyển có chủ đề hoặc phong cách vẽ khác nhau, lật từng trang một cho Hướng Dương xem, hỏi hắn thích quyển nào.
Hiệu sách vừa mới mở cửa nên rất vắng khách, bên trong bật nhạc nhẹ, nhân viên cũng không đuổi khách, đích thị là không gian hợp để đọc sách.
Cậu ngồi xuống đất với Hướng Dương, hai người ngồi trên sàn gỗ chất lượng tốt cùng xem một quyển sách nghệ thuật. Quý Nghiễn luôn rất kiên nhẫn với hắn, dường như không cảm thấy nhàm chán chút nào; mà Hướng Dương cũng tập trung một cách kì lạ trong hoàn cảnh xa lạ thế này, lắng nghe giọng Quý Nghiễn bên tai, xem hết nội dung trong sách.
Quý Nghiễn cho hắn xem hoa cỏ, động vật, màu nước, truyện tranh, lật xem các loại sách mỗi thứ một lần, cuối cùng quyển sách mà Hướng Dương thích nhất lại là sách tranh về quái thú, có khủng long đã thực sự tồn tại và có cả những yêu quái giả tưởng hư cấu hoặc sinh vật trong truyền thuyết.
Quý Nghiễn hoàn toàn đoán sai hướng nên có hơi dở khóc dở cười nhưng lại cảm thấy Hướng Dương thực sự rất dễ thương, giống như một em bé lớn vậy, cũng có sở thích và ước mơ của riêng mình. Cậu mang sách đến quầy thanh toán rồi đưa hắn đi ăn trưa.
Thời tiết oi ả, ăn xong cả hai mướt mải mồ hôi.
Thật ra không chỉ Hướng Dương không quen ra ngoài mà bản thân Quý Nghiễn cũng không thích. Mua sách xong không biết nên làm gì tiếp theo, Quý Nghiễn không muốn trời oi thế này lại ngồi xe buýt nóng hầm hập về nhà nên đếm tiền trong ví rồi đưa Hướng Dương đi xem phim tránh nóng.
Gần trường Quý Nghiễn có một rạp giảm giá*, nơi chiếu lại những bộ phim đã rời rạp phim đầu tiên, một vé có thể xem được hai bộ. Vì rẻ nên bình thường có rất nhiều học sinh thích đến đây để giết thời gian.
*: 二輪戲院 discount theater
Có lẽ do nghỉ hè học sinh được nghỉ học nhưng người đi xem phim lại ít đến bất ngờ.
Xem phim ở rạp giảm giá không cần chọn ghế, chỉ cần còn ghế trống là ngồi được. Quý Nghiễn mua vé xong liền đưa Hướng Dương vào rạp, thấy hàng cuối chỗ ở giữa đã bị chiếm mất nên đi đến góc trái.
Hướng Dương vẫn ngồi ở chỗ sát góc nhất, dù xung quanh có người nhưng dường như ánh sáng lờ mờ khiến hắn thấy rất thư thái, sẽ không căng thẳng như lúc đứng ở ngoài nữa.
Điều hòa trong rạp chiếu phim mát đến mức hơi lạnh, Quý Nghiễn lại mặc áo khoác vào nhưng ở đây, cậu không giấu giấu giếm giếm nữa mà có thể nắm tay Hướng Dương một cách quang minh chính đại.
Dù chỉ ra ngoài mua đồ nhưng có lẽ đây cũng coi là lần đầu hai người hẹn hò.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, tất cả đèn đã tắt hẳn. Hệ thống âm thanh và ánh sáng trên màn ảnh rộng đã thu hút sự chú ý của Hướng Dương. Hắn đang xem nhưng lại không giống như đang xem chút nào, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lập lòe.
Quý Nghiễn chỉ xem một lúc rồi quay đầu nhìn Hướng Dương. Lát sau, hắn cũng quay đầu nhìn cậu.
Quý Nghiễn bỗng nhớ đến lúc Hướng Dương xáp lại gần mình trên xe nhưng bị mình từ chối. Cậu vươn tay nựng má Hướng Dương, chủ động ghé sát hôn một cái lên môi hắn, đền bù thiệt hại cho hắn vì bị mình từ chối.
Hướng Dương không còn bị hấp dẫn bởi những thứ bên ngoài nữa, hắn nhìn Quý Nghiễn chằm chằm đầy chăm chú, đúng lúc cậu muốn lùi về lại áp môi mình vào.
Lần này hôn lâu hơn một chút.
Chưa xem xong hai bộ phim, mới xem được một nửa Quý Nghiễn đã kéo Hướng Dương ra ngoài.
Hai rưỡi chiều, trên đường đã tấp nập người qua lại hơn hẳn, giờ này Quý Nghiễn đã định đưa Hướng Dương về nhà. Ngoại trừ lên xe buýt muộn một chút có thể hết chỗ ngồi thì đây cũng là lần đầu tiên Hướng Dương ra ngoài, Quý Nghiễn muốn để hắn từ từ thích ứng với môi trường bên ngoài.
Gần trường chỉ có một trạm xe buýt, Quý Nghiễn không ngờ nghỉ hè rồi mà còn tình cờ gặp bạn cùng lớp ở đây.
Mấy cậu bạn cao to mặc đồ thể thao, chắc là đến trường chơi bóng nhân dịp nghỉ hè. Bọn họ nhận ra Quý Nghiễn trước, còn chào cậu: "Quý Nghiễn."
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Quý Nghiễn vẫn nắm tay Hướng Dương, suy nghĩ trong chốc lát vẫn không buông ra, còn bình tĩnh đón nhận ánh nhìn đầy tọc mạch của bọn họ: "Bọn mày tới chơi bóng à?"
"Đúng thế."
Mấy cậu bạn cùng lớp Quý Nghiễn này đều rất thông minh và cũng rất tốt tính. Dù áp lực học cấp ba lớn nhưng không ai kì thị người học kém, chỉ cần có thắc mắc thì các bạn học khá thậm chí còn rất sẵn lòng chỉ dạy. Đây là tình huống Quý Nghiễn chưa từng gặp qua nên cũng không có ý định né tránh, còn chủ động giới thiệu Hướng Dương với bọn họ: "Đây là hàng xóm của tao, Hướng Dương."
Quý Nghiễn đưa mắt nhìn phản ứng của Hướng Dương, thấy hình như hắn không muốn để ý tới người khác nên nói tiếp: "Cậu ấy hơi sợ người lạ vì bị tự kỉ."
Sau khi nghe xong, mấy cậu bạn cao to không kì thị Hướng Dương mà vẫn chào hỏi hắn như thường sau đó trò chuyện đầy vui vẻ, thậm chí còn quan tâm đến tình hình hiện tại của Hướng Dương, không hề ghét bỏ người ngoài cuộc chút nào.
Quý Nghiễn nhận thấy phản ứng của các bạn cùng lớp khác một trời một vực với người trong làng, chỉ coi Hướng Dương là một người bình thường khá trầm tĩnh ít nói mà thôi, không chối bỏ gì hắn.
Từ phản ứng của bọn họ, dường như Quý Nghiễn đã vỡ ra đôi chút. Điều này không chỉ là các bạn tốt bụng đơn thuần mà còn vì bọn họ đã học rất nhiều, có đủ kiến thức và tầm nhìn rộng, hiểu được rốt cuộc chứng này là thế nào, một khi đã biết thì không có gì đáng tò mò, giống như trước kia Quý Nghiễn đã từng tra qua vì hiếu kì vậy.
Dù Hướng Dương là người mắc chứng tự kỉ nhưng Quý Nghiễn lại nhận được sự đồng cảm từ đó. Chỉ có leo lên cao thì tầm nhìn mới đủ rộng mở, mới không bị người khác nhìn bằng ánh mắt kì lạ. Nhưng cuộc sống ếch ngồi đáy giếng khép kín giống như ngôi làng nơi cậu và Hướng Dương lớn lên vậy.
Điều này càng củng cố quyết tâm sau này muốn đưa Hướng Dương rời khỏi nơi này của cậu. Cậu muốn đi đến một nơi, nơi mà ai ai cũng có thể chấp nhận Hướng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.