Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
54. ÍCH KỈ
Quý Nghiễn và mẹ cãi nhau to một trận. Nói là cãi nhau nhưng thực ra chỉ Quý Nghiễn đơn phương bị mắng mà thôi.
Trước giờ Quý Nghiễn luôn cư xử ngoan ngoãn nên Lâm Nguyệt Cầm cứ nghĩ rằng con mình lớn rồi vẫn sẽ nghe lời mình như vậy. Bà đã quen kiểm soát tự do của con cái, cân nhắc giữa lợi và hại dựa theo tiêu chuẩn của mình, chi phối quyết định của Quý Nghiễn, cho dù lúc đầu thực sự xuất phát từ quan tâm nhưng sau mười năm, hai mươi năm dài đằng đẵng đã tích lại và trở thành một thói quen, vô hình trung sự quan tâm ấy cũng mang theo sự ích kỉ của bản thân. Kiểm soát sở thích và tự do của con cái dễ dàng khiến cái tôi trong cha mẹ lớn hơn, điều này đặc biệt là điểm yếu chí mạng trong mối quan hệ gia đình.
Vì Quý Nghiễn không phản kháng nên bà đã hiểu lầm rằng những gì mình muốn cũng giống hệt những gì Quý Nghiễn thích, vậy nên khi con đặt ra câu hỏi, bà mới không thể chấp nhận được.
Nếu không thích tại sao không nói từ trước? Có phải đã nhịn mẹ lâu lắm rồi không?
Lâm Nguyệt Cầm tức giận khủng khiếp, càng tức thì bà sẽ càng cằn nhằn, càng cằn nhằn thì càng thích chỉ trích Quý Nghiễn. Những bậc phụ huynh truyền thống rất tiết kiệm lời khen với con cái nhưng lại biết tường tận cách mắng mỏ con cái và coi đó là vốn đáng khoe mẽ, như đang nhấn mạnh với người ngoài: Nhìn xem, tôi dạy dỗ con tốt ra sao, nó nghe lời tôi thế nào này.
Bà vẫn cho rằng chỉ cần mình mắng Quý Nghiễn một trận như trước đây, bảo cậu tự kiểm điểm bản thân thật kĩ, sau đó cậu sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình, sẽ lại nghe lời mình như trước. Nhưng sau tất cả, bà đã phải thất vọng.
Quý Nghiễn kiên trì đến cùng, không chịu nhượng bộ dù chỉ là một bước. Trước kia cậu đã quá vâng lời, bố mẹ bảo sao thì làm vậy nên sau khi trưởng thành cậu hoàn toàn không biết bản thân mình muốn gì.
Nhìn thấy bạn cùng phòng và các bạn trong lớp đều có lí tưởng và mục tiêu của riêng mình, nỗ lực tiến lên từng bước từng bước một, nhìn Hướng Dương càng ngày càng gần thành công, càng lúc càng xa mình, trong lòng Quý Nghiễn càng hoang mang hơn. Sự hoang mang này giống như mọi người đã nhảy qua vạch xuất phát và lao về phía trước còn bản thân mình vẫn đang giậm chân tại chỗ. Cuối cùng Quý Nghiễn cũng nhận ra mình đang lãng phí thời gian và cũng biết rằng mình không nên tiếp tục vậy nữa. Cậu không thể trốn tránh tiếp được, cậu phải bắt đầu đối mặt với cuộc sống sau này của mình. Cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi, tuy đã chọn nhầm điểm xuất phát nhưng không có nghĩa là cậu không thể thay đổi hướng đi và bước trên đường đời của chính mình.
Hai mẹ con vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh cho đến khi Quý Nghiễn bắt đầu học kì mới. Quý Nghiễn đã trở lại trường mà Lâm Nguyệt Cầm ở nhà vẫn còn giận.
Quý Thu Viễn hiếm khi nói một câu chí lí: "Nó là con trai, dù sao bà cũng không thể quản nó cả đời được."
Không phải Quý Thu Viễn muốn nói thay cho con trai mình nhưng là một người đàn ông, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hồi còn trẻ ông cũng không thích bị bố mẹ quản lí. Ông tìm được công việc, kết hôn với Lâm Nguyệt Cầm và mau rời khỏi nhà để có thể thoát khỏi ràng buộc gia đình càng sớm càng tốt. Dù gia đình có tốt, bề ngoài có hòa thuận đến đâu nhưng chỉ cần có cha mẹ và người vai trên thì ai làm gì cũng khoanh tay bó gối cả thôi. Trời sinh không một ai là không yêu tự do.
Nhưng Lâm Nguyệt Cầm lại không hài lòng: "Tôi định quản nó cả đời thật đấy."
Quý Thu Viễn đã quen tính cà khịa bà, buột miệng nói một câu: "Bà quên đã nói gì với tôi hồi xưa lúc cưới nhau rồi, bà không muốn ở cùng ông bà già tôi, không muốn bị quản lí nên tôi với bà mới chuyển ra ngoài đấy."
Lâm Nguyệt Cầm phản bác: "Này đâu có giống."
Bố mẹ mình nhìn mình từ nhỏ đến lớn, bố mẹ của người khác chỉ là trên danh nghĩa thôi, không quá gắn bó, lấy đâu ra tình cảm.
Quý Thu Viễn lại nói: "Không giống chỗ nào. Đã kết hôn rồi thì bố mẹ tôi không phải bố mẹ bà chắc? Bố mẹ bà không phải bố mẹ tôi chắc? Cho nên sau này bà muốn quản con dâu còn phải hỏi người ta xem có muốn cho bà quản không. Lỡ như con dâu không muốn ở với bà thì chẳng nhẽ bà đòi bảo Quý Nghiễn li hôn? Bà quản Quý Nghiễn như thế để cho người ngoài nghĩ thế nào? Quý Nghiễn lớn rồi, có giữ thể diện cho nó không?"
Lâm Nguyệt Cầm bị nói đến mức không phản bác lại được. Bà thật sự cũng coi là may mắn, không sống chung với gia đình nhà chồng, chưa từng gặp phải chuyện mẹ chồng nàng dâu, tự do thoải mái quen rồi nên quản lí con cái như lẽ đương nhiên. Bởi mọi thứ đều dựa trên tiêu chuẩn của bà làm nguyên tắc nên bà chưa từng nghĩ về việc mình đúng hay sai. Bà cũng từng là người không muốn bị quản lí, bây giờ lại muốn phải quản người khác, nói là ích kỉ thực sự cũng không quá đáng.
Không biết ai từng nói câu này: Ích kỉ không phải là sống như cách mình muốn mà là đòi hỏi người khác phải sống theo ý mình.*
*: Câu nói của nhà văn Oscar Wilde
Lâm Nguyệt Cầm im lặng. Từ khi Quý Nghiễn đi học xa, bà thường xuyên cảm thấy trong nhà trống vắng, cũng luôn vô thức nhớ hồi Quý Nghiễn còn nhỏ, đứa bé nhỏ xinh ngước mặt lên nhìn bà, dựa dẫm gọi mẹ, mãi cho đến sau này, ngược lại là bà phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt Quý Nghiễn. Cha mẹ nuôi con khôn lớn nhưng sao con cái không hề ở bên cha mẹ khi chúng trưởng thành chứ. Giây phút này bà mới ngạc nhiên phát hiện ra Quý Nghiễn thực sự đã trưởng thành, đã có chính kiến của riêng mình.
Sau khi về trường, Quý Nghiễn thực sự bắt đầu tích cực tìm kiếm cơ hội phỏng vấn. Ngay cả khi cậu không biết rốt cuộc mình muốn làm công việc gì bây giờ, cậu cũng không thể dừng bước lại được.
Thành tích xuất sắc thời cấp ba đã giúp cậu thuận buồm xuôi gió thi đỗ đại học. Cậu cũng chưa từng thi lại bao giờ, tới giờ mới biết giai đoạn từ trường học nối tiếp tới đi làm khó khăn đến nhường nào. Ở trường, chỉ cần điểm số không quá kém, hạnh kiểm tốt là có thể dễ dàng lấy được bằng tốt nghiệp. Nhưng sau khi ra ngoài xã hội thì khác, mọi ngành nghề đều muốn tìm kiếm những nhân tài ưu tú, nhưng nhân tài này không nhất thiết phải có GPA cao mà còn phải giỏi đối đáp, giao tiếp tốt, phải nhiệt tình với công việc, phải có tinh thần cầu tiến, đánh giá ai đó có phải là người phù hợp hay không qua mọi phương diện, điểm số chỉ là một trong những điều kiện để tham khảo chọn lựa mà thôi.
Trường Quý Nghiễn thi đỗ cũng được coi là tốt, nhận được kha khá cơ hội phỏng vấn từ nhiều công ti như cậu mong muốn nhưng lại nếm đủ khổ cực trong quá trình phỏng vấn.
Cậu vốn hướng nội, hơn nữa còn lớn lên trong môi trường bảo thủ, ăn mắng đã quen nên trái lại không biết phải khoe điểm mạnh của mình như thế nào.
Người phỏng vấn đặt câu hỏi đầu tiên: "Hãy giới thiệu ngắn gọn về bản thân trong ba phút."
Quý Nghiễn đọc những lời đã chuẩn bị từ trước y hệt học thuộc lòng. Bản nháp của cậu hết xóa lại sửa, ngoại trừ GPA cao thì các hoạt động ngoại khóa của cậu ít đến thảm thương, cũng không có sở thích hay chí hướng gì rõ ràng.
Người phỏng vấn hỏi tiếp: "Em nghĩ mình có ưu điểm gì?"
Quý Nghiễn trả lời mà hơi thiếu tự tin.
Người phỏng vấn lại hỏi hết câu này đến câu khác, tấn công mạnh mẽ như súng bắn: "Tại sao em nghĩ mình có thể đảm nhiệm công việc này?" "Em mong muốn có đãi ngộ thế nào sau khi được nhận vào công ti?" "Em coi trọng thành tích cá nhân hay thành tích của team hơn?" "Kế hoạch ngắn hạn cho công việc này là gì? Kế hoạch dài hạn là gì?"
Quý Nghiễn cảm thấy rất xấu hổ sau lần đầu phỏng vấn, đến lần thứ hai, thứ ba vẫn thấy ngượng, nhưng sau lần thứ năm, thứ sáu, cậu đã bắt đầu mất cảm giác.
Sau khi trải qua quá nhiều cuộc phỏng vấn đầy thất vọng, cậu đã phàn nàn với bạn cùng phòng: "Tại sao mỗi lần phỏng vấn tao cứ có cảm giác mình đang lừa người ta thế nhỉ. Rõ ràng là bình thường vãi mà còn phải gồng lên nói như mình giỏi giang lắm."
Câu hỏi của Quý Nghiễn có lẽ cũng là câu hỏi của rất nhiều người.
Bản thân cậu là người thực tế, từ nhỏ đã theo đức tính tốt 'nói ít làm nhiều'. Cậu không giao tiếp tốt và cũng không quá giỏi ăn nói, đây là điểm yếu của cậu, ở trường sẽ được coi là học sinh tốt ngoan và vâng lời nhưng sau khi ra ngoài xã hội thì lại khá bất lợi.
Đối với câu hỏi này, bạn cùng phòng cũng chỉ cười đáp lại cậu: "Quen là được."
Tất cả mọi thứ đều quen là được.
Trong quá trình trưởng thành, có người đã trải qua giai đoạn lột xác đầy đau khổ, cũng có người đang lãng phí thời gian, có người đã trở thành phiên bản mà mình mong muốn, cũng có người trở thành người mình ghét. Điều duy nhất sẽ không thay đổi là tất cả bọn họ đã trưởng thành 'người lớn' mà chính mình đã từng nói.
Quý Nghiễn không đếm được rốt cuộc mình đã đi phỏng vấn ở bao nhiêu công ti, suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này là tìm được việc trước, phải tự lập về tài chính trước mới ổn, chuyện sau này dần dần nghĩ lại cũng không sao.
Để tránh cho Hướng Dương về nhà lại bị oan ức nữa, cậu nhất định phải phấn đấu một chút, dọn ra ngoài ở càng sớm càng tốt.
Học kì hai năm cuối của Quý Nghiễn trôi qua rất nhanh trong những cuộc phỏng vấn, sắp tốt nghiệp. Vào đêm trước ngày tốt nghiệp, hầu hết các bạn trong lớp đã có kế hoạch cuộc đời của riêng mình nhưng Quý Nghiễn vẫn đang chờ thông báo phỏng vấn. Cậu bắt đầu muộn hơn những người khác, điều này cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu có thể, cậu hi vọng có thể tìm được việc làm trước khi tốt nghiệp. Nhưng nếu thật sự không được thì cậu cũng chỉ có thể về nhà rồi tìm tiếp.
Ngay trong đêm trước khi sắp rời khỏi kí túc xá, cậu nhận được thông báo trúng tuyển từ một ngân hàng nào đó.
Đây gọi là tin tốt nhưng cũng không gọi là tin tốt vì tuy đã tìm được việc làm nhưng nơi làm việc cách rất xa studio của Hướng Dương.