Cũng từ đó mà tôi và Lục Phong tự nhiên thân thiết hẳn ra. Sau khi hiểu nhau rõ hơn, chúng tôi nhận thấy hóa ra đối phương dù tính cách tương phản nhưng cũng không quá khó chịu như mình nghĩ, về sau còn có thể thấy là đáng yêu. Tình cảm vững chắc nhanh chóng được thiết lập. Tôi cho là ban đầu do cá tính xung khắc thu hút lẫn nhau, sau đó chậm rãi thực thi câu nói của ông bà ta, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cụ thể là Lục Phong càng ngày càng ít bị ghi vào sổ đen, còn ngôn ngữ của tôi trái lại ngày càng chợ búa.
Quan hệ bạn bè chưa được bao lăm, tên này đã giở trò soi mói xỉa xói tôi.
"Cậu đeo cái kính này trông xấu hoắc, nhìn lôi thôi hết sức."
Mẹ nó, tưởng có nhan sắc là được quyền chảnh à.
"Cái rắm!"
"Xấu thật mà."
"Nói nữa là tự mình viết bài nha." Hiện tại tôi đang vùi đầu trên bàn thay cái tên vô dụng ăn no rửng mỡ kế bên viết văn hộ, để đổi lấy ba cái đùi gà nước sốt hạng nhất của căn-tin. Đề bài chính là 'Vạch trần những chuyện gian dối mà em thấy', nghe đồn là nhà trường mở cuộc thi viết nhưng chẳng có mấy ma tham dự, thế là bắt mỗi lớp phải nộp đủ số lượng quy định, chất lượng để tính sau, này đúng là vấn nạn bệnh thành tích trong giáo dục mà.
Tôi và Lục Phong đều rơi vào hàng ngũ xui xẻo phải viết, khi nghe tên tôi được gọi, hắn liền toét miệng cười ác ôn. Nhưng liền sau đó lại là tên hắn, đến lượt tôi cười trả đũa. Lục Phong có hai môn lý hóa coi như thuộc diện pờ rồ, nhưng song ngữ lại dốt nát đến mức khiến người ta rơi lệ. Căn bản không thể tin được hắn là người Trung Quốc, càng không thể tin là một nửa công dân nước Mỹ. Nghe nói hồi đó hắn thi đỗ môn văn hoàn toàn là do dòng đời xô đẩy, tức thấy gì viết nấy. Ví dụ như ngoài cửa sổ có một em chim nhỏ đang lượn lờ trên đùi một cô bé nữ sinh váy ngắn cũng có thể nặn ra thành một bài thơ trường phái ấn tượng dài một trang, coi như qua được cửa ải. Nhưng dự thi viết văn thì...
Hồi đó điểm cũng không bết lắm, đại khái đoán là ông thầy chấm điểm đã bị bài văn đầu đuôi hỗn loạn thượng vàng hạ cám làm cho bất lực, cộng thêm Lục Phong kia đi thi mà vác theo một đống sách còn kèm thêm một bảng chữ cái thật là gây ấn tượng mạnh nha.
Tuy nhiên kỳ tích mà lặp lại thì không thể gọi là kỳ tích, con đường văn chương của Lục Phong lúc nào cũng thê thảm, so với học sinh tiểu học còn phải xí hổ, cho hắn vừa đủ điểm đậu đã là cắn rứt lương tâm lắm rồi. Tuy rằng điểm của tôi cũng không cao, nhưng đó là do có tài mà chưa gặp thời, nhân loại chưa nhận thức được tài năng, so với loại đội sổ kia chắc chắn không cùng đẳng cấp. Lục Phong cũng tự biết thân biết phận nên đã mang đùi gà được đậy kỹ trong hộp đặt trước mặt tôi làm động lực tinh thần, còn thực chân chó ngồi kế bên lấy quạt phe phẩy cho tôi (lúc đó là cuối tháng 11, đứa nào cũng quấn một thân áo bông).
Nghĩ đến mình phải viết rập theo khuôn thanh niên tốt sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa, toàn là những chuyện cũ xì, nào là làm ra vẻ đau đớn tố giác những hành vi gian lận trong phòng thi, nào là tự phân tích, tự kiểm điểm, rồi cuối cùng tha thiết hô hào, "Học sinh là mầm non tương lai của Tổ quốc, là rường cột nước nhà, là nhân tố xây dựng xã hội chủ nghĩa, tuyệt đối không được lầm đường lạc lối."Vì là viết thay cho Lục Phong, nên đầu bút vừa ngoáy, đã vô cùng thống khoái nhiệt liệt mà rủa xả châm chích cái gọi là chế độ giáo dục.
"Nói đi cũng phải nói lại, cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng, hành vi gian lận từ mức độ cá biệt trở thành vấn đề cộng đồng, phải xét sâu xa hơn về tính bất cập của..."
"Nào là vấn nạn con ông cháu cha, nào là vấn nạn nhà mặt phố bố làm quan, không có thực lực nhưng nhờ dựa hơi gia đình cũng có thể vào được trường điểm trường chuyên như bao người khác, đây cũng chính là một thứ gian lận. Xét về góc độ giáo dục, em cho rằng..."
"Lại nói, trị an không ổn định, thông tin không tiếp cận được quần chúng không chỉ kìm hãm năng lực của con người mà còn khiến cho cục diện xã hội càng thêm rối ren bất ổn. Học sinh dám làm ẩu không thể hoàn toàn đổ cho học sinh nhận thức không đầy đủ, tư tưởng bị thiếu hụt, mà đáng lẽ đứng ra nhận trách nhiệm chính là hệ thống giáo dục còn tồn tại hàng chục lỗ hổng, cải cách giáo dục còn cách trường thi ở đâu xa lắm, chưa thật sự thiết thực và áp dụng triệt để..."
Linh tinh lang tang một hồi, toàn bộ đều là những lời lẽ không sợ chết, mắng đến sướng rơn người. Lục Phong nhìn tôi phóng bút đến nước chảy mây bay, chỉ trong một thời gian ngắn mà văn chương đã dào dạt lấp đầy mặt giấy, nhìn đến trắng mắt, nào biết là tôi đang bán cái cho hắn.
Viết xong tôi vừa gặm đùi gà vừa cười phớ lớ, tên đại ngốc Lục Phong kia cũng không thèm kiểm tra lại, ký tên xoẹt một phát rồi bỏ vào cặp, chuẩn bị ngày mai mang đi nộp.
"Tiểu Thần, cậu đừng mang cái kính này nữa, trông rất khó coi." Đây là điển hình cho cái thứ qua cầu rút ván này.
"..." Tôi chùi chùi miệng, "Xấu che tốt khoe, không đẹp nên mới phải đeo kính." Mặc dù con trai không quan trọng ngoại hình, nhưng nhiều lần bị Lục Phong nhấn mạnh rằng tôi không biết chăm chút nhan sắc, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Thử đi, dù sao cũng không tệ hơn bây giờ."
"..." Tôi quay đầu đi không thèm lý tới hắn.
"Đúng rồi Tiểu Thần, bọn này cũng muốn biết cậu không đeo kính trông sẽ như thế nào. Bỏ ra cho tụi tui xem đi."
"Thôi khỏi... khó coi lắm, mắc công hỏng mắt các cậu." Tôi mà có xí cũng không phải lỗi tại tôi, không cần thiết phải khoe ra cho đồng bào chiêm ngưỡng.
Thình lình thấy hoa mắt, kính đã bị Lục Phong lột xuống. Tôi cận đến mắt trái 3,75 mắt phải 4,25 (độ này cũng duy trì cỡ bảy, tám năm gì đó), hơn nữa còn bị loạn nhẹ, tự nhiên mất đi mắt kính yểm trợ, trước mặt nhòe nhoẹt, đành phải mở căng mắt ra mờ mịt nhìn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu sau mới nghe thấy tổ trưởng ký túc xá Tiểu Thượng cười khụ hai tiếng, nói rằng, "Tiểu Thần... thật ra trông cậu cũng đáng yêu đó chứ."
Lục Phong đeo lại kính cho tôi, "Quên đi, cậu vẫn cứ đeo kính là hơn."
"Đã nói khó coi mà." Tôi cười gượng, không hiểu vì sao nghe Lục Phong đánh giá như vậy trong lòng có chút buồn bã.
Thật ra tôi vẫn luôn thầm hy vọng Lục Phong nghĩ mình cũng không quá khó coi.
Lục Phong cười cười. Chờ cho những người trong ký túc xá lục tục rời khỏi đó để lên lớp, chuẩn bị giờ tự học xế chiều, hắn ghé sát vào tôi, nhắc nhở, "Sau này đừng để người khác thấy mặt cậu không mang kính nhé."
"Biết rồi." Tôi hơi sẵng giọng, "Tôi đâu thất đức đến nỗi ở không chường mặt ra ngoài dọa người đâu."
Lục Phong cười lớn hơn, "Cậu hiểu ý tôi à?"
Tôi bực bội đẩy hắn, "Biến đi! Tôi muốn tự học một mình. Chê xấu thì phắng ngay chỗ khác, đừng có xớ rớ ở đây, kẻo lại bảo tôi dọa cậu."
Hắn bỗng nhiên giữ chặt lấy tôi, cúi đầu xuống bên tai tôi hạ giọng, "Ý tôi là, vừa rồi nhìn thấy cậu như vậy, tôi liền muốn hôn."
"Cậu, cậu, đồ thần kinh!" Tôi ngây người nửa ngày, nghẹn ngào đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận.
Lục Phong cười ha ha.
Tôi quay đi không thèm dòm cái mặt đang cười không thấy Tổ quốc đâu đấy, buồn bực thu dọn vở bài học với vở bài tập định mang theo để tự ôn.
"A? Vớ của tôi đâu?" Lục Phong cúi đầu nhìn đông nhìn tây.
"Tôi giặt rồi."
Tên con trai này bề ngoài ra vẻ ngăn nắp bao nhiêu, bên trong lại lôi thôi lết thết bấy nhiêu. Vớ chưa bao giờ chịu giặt, dùng xong đôi nào lại nhồi đôi đó dưới gối ép cho phẳng, đến lúc toàn bộ đều dồn cục ở đó liền khẩn cấp chọn đôi nào ít bẩn ít thối nhất ra xài. Hơn nửa học kì chưa từng thấy hắn giặt vớ một lần, tôi dám cược là chỉ cần lấy đại một đôi ra thôi cũng đủ thối chết người rồi. Đêm đêm ngủ giường trên tôi chẳng thể nào chịu nổi cái mùi kinh khủng đó, thế mà hắn cứ tỉnh bơ. Nhân lúc hắn ra ngoài mua đùi gà tôi hy sinh moi hết cái đống nguồn cơn gây ô nhiễm môi trường đó ra mà giặt sạch, phơi khô, số lượng lên đến cả tá, hứ.
"Cậu giặt rồi?" Lục Phong ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt quái dị.
"Sao, có chuyện gì?" Tôi bắt đầu nghi ngờ, không lẽ hắn giấu của trong cái đống đó, không sao tự nhiên mặt mày khủng bố vậy.
"Tiểu Thần giặt vớ cho tôi?"
"Đúng thế." Tôi đần mặt ra.
"Tôi thật yêu cậu đến chết mất!" Lục Phong liền nhào tới, tôi không né kịp bị hắn ôm sát rạt, dùng sức hôn một cái lên mặt.
"Cậu đồ biến thái!" Tôi sợ đến mức tim đập chân run.
"Chính thế." Lục Phong cười tủm tỉm, "Lại đây cho hôn cái nữa nào."
"Mơ đi cưng." Tôi đem mớ sách hóa dày cộm nện lên mặt hắn, hắn bèn thuận thế đè tôi ra giường biến thành lang sói, giở trò dê xồm.
"Á, tha mạng!" Tôi đầu hàng, "Nhột quá..." Chưa dứt lời đã bị sờ đến eo, nhịn không được cười lăn cười bò.
"Sợ nhột phải không?" Lục Phong cũng cười, "Chỗ này thì sao? Chỗ này? Chỗ này nữa?"
Bị hắn đụng đến chỗ nào y như bị điện giật tê rần chỗ đó, tôi cuộn người như con tôm cười đến ngạt thở.
"Tiểu Thần, cậu mẫn cảm quá."
"Sợ nhột là sợ nhột, đề nghị không dùng từ dễ sinh hiểu lầm." Tôi đứng lên, ngó hắn khẽ cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh tia sáng.
"Này, nhìn vậy là có ý gì hả? Đầu bị chạm mạch ở đâu à?"
"Không có gì." Hắn mang đôi giầy Nike của mình vào, cầm cặp lên. "Đi học thôi."