Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 23:




Giường cưng cứng, chăn mền có mùi kỳ cục, mùi tựa như là năm này qua năm nọ chủ nhân chây lười không thèm mang đi giặt. Trên tường treo dán hầm bà lằng loại áp phích, cũng không phải của tôi. Cả chiếc rèm cửa nguyên bản màu trắng đã chuyển sang xanh nhạt cũng không phải của tôi nốt.
Đây không phải phòng của tôi, thế mà quái lạ là trông rất quen.
Không còn đủ sức để suy đoán xem thằng cha chí ít một tuần chưa quét nhà này là ai, miễn người đẩy cửa vào không phải Tần Lãng là tốt rồi.
Tuy đầu còn xoay mòng mòng, tôi vẫn nhớ rất rõ, tối hôm qua đã cùng Tần Lãng làm tình trên xe.
Hiện tại tôi không có mặt mũi nào đi gặp hắn, càng không thể giải thích vì sao tối qua lại lăn xả vào con nhà người ta như vậy. Tôi chưa đủ can đảm tự thú trước bình minh đâu.
Người kia đi tới dùng sức giật phắt tấm chăn ra.
Bạo lực học đường thế này chắc chắn không phải Tần Lãng, may thay may thay.
"Trưa trờ trưa trật rồi anh còn chưa chịu dậy hả! Mau ngồi dậy cho em!"
Tôi thộn mặt ra, nhìn người vẻ mặt hầm hầm đó ngồi xuống... Diệc Thần.
"Sao... lại là em... kia... Tần Lãng?"
Diệc Thần giận ngút trời, "Chẳng lẽ anh thật sự hy vọng mình đang nằm trên giường cái tên playboy kia?"
Tôi rũ mắt, tay nắm chặt lấy ra giường.
"Anh, cái tên đó..." Giọng Diệc Thần như đang nén bom, "Có phải hắn ép buộc anh không?"
"Không phải." Tôi không ngẩng đầu lên, "Là anh dụ dỗ hắn."
Diệc Thần nổ bùm một phát, "Sao anh lại như vậy rồi? Có phải thấy chơi chưa đủ không? Sao lại ngu ngốc mà đi động tâm với cái tên playboy đó?"
"Hắn đối với anh rất tốt."
"Hắn chơi đùa với ai mà chả tốt."
"Chẳng sao." Tôi dùng sức siết chặt lấy ra giường thành một nùi, "Chơi chán thì quăng đi thôi, anh cũng đâu phải chưa từng bị vứt bỏ. Quen rồi."
"Anh sao lại thành ra nông nỗi này?" Diệc Thần giận điên lên, xem ra chỉ hận trong tay không có hai cây đồ long đao để đồ sát tôi ngay tại chỗ, "Bố mẹ mà biết anh lại cùng với con trai, nhất định sẽ mang anh đi cạo đầu bôi vôi."
"Không lẽ mọi người còn hy vọng anh có thể cùng với cô gái khác?"
"Con gái thì có gì không được? Chẳng phải mấy năm nay anh đã sống rất bình thường sao? Ai cũng nghĩ anh chỉ hồ đồ nhất thời, sau này vẫn có thể cưới vợ sinh con..."
Tôi chợt cười rộ, cười ngất ngưởng một lúc lâu trước ánh mắt kinh ngạc của Diệc Thần, mới chậm rãi thu tiếng cười lại.
"Bệnh của anh là không thể quay đầu rồi." Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, "Em còn nhớ Lục Phong không?"
Ánh mắt Diệc Thần có hơi né đi.
"Hắn kết hôn rồi." Tôi cười, "Thật sự rất giỏi, cuối cùng đã khỏi bệnh mà kết hôn với phụ nữ. Mọi người không phải rất mong mỏi anh và hắn trở nên bình thường sao? Đáng tiếc, anh lại không có bản lĩnh như hắn, bệnh chẳng thể nào khỏi được. Cả đời này chỉ có thể có hứng thú với đàn ông, là biến thái vô phương chữa trị, các người hãy chấm dứt hy vọng đi."
Tôi từ tốn xuống giường mặc lại quần áo, "Diệc Thần, nếu cảm thấy có một người anh đồng tính là vô cùng đáng xấu hổ, vậy từ nay nhà họ Trình chỉ có em là con trai duy nhất."
Diệc Thần không đến tìm tôi nữa. Tôi hiểu nó phẫn nộ nhiều hơn là thất vọng, bởi tôi đã làm tổn thương nó. Nhưng nó không nghĩ rằng, nó cũng đang tổn thương đến tôi.
Đồng tính thì có gì không đúng? Tôi chỉ muốn được người quan trọng yêu thương, không lẽ là sai sao?
Tôi vẫn trốn tránh Tần Lãng, sợ cảnh bốn mắt bối rối nhìn nhau. Hắn là bạn của Diệc Thần, hơn nữa chưa hẳn là gay... Đêm hôm đó, hơn phân nửa là do tôi châm ngòi.
Cuối cùng hắn vẫn hẹn tôi ra ngoài trước. Buổi trưa quán café vắng khách, vị trí ngồi ngay cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp của mùa đông đổ xuống mặt bàn, thế nhưng trong bầu không khí dễ chịu đó, hai người ngồi đối diện nhau lại tràn ngập bất an.
Nhìn hắn có vẻ khẩn trương lo lắng, tôi cúi đầu dán mắt vào ly thủy tinh trong tay, cũng không thoải mái hơn là bao.
"Diệc Thần..." Hắn ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Tôi không dám nhìn hắn, chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, tỏ ý đang lắng nghe.
"Đêm đó... tôi cùng anh..." Hắn ấp a ấp úng nói.
Lạy cậu, chuyện này tôi cũng biết, không cần phải repeat lại đâu.
Nhưng kế tiếp hắn cũng nghẹn ngào không nói nên lời luôn.
Tôi không biết làm sao lại ngẩng đầu lên, hắn cũng đang nhìn tôi, giống như đang nhìn một chú cún con ướt mẹp tội nghiệp đang ngồi xổm trước mặt hắn, trên mặt lồ lộ bốn chữ 'đáng thương quá trời'. Tôi càng chịu không được, bộ dạng hiện tại của tôi đại khái ai cũng thấy được là vô cùng thảm hại, thế nhưng tôi sẽ không vì thế mà tính toán hay lừa lọc gì hắn.
"Tần, Tần Lãng."
"Ừ?" Hắn thật sự chăm chú nhìn tôi, loại ánh mắt này bỗng làm cho người ta dấy lên một chút hy vọng.
"Cậu..." Tôi định nói gì đó, tay giấu trong túi quần đã ra đầy mồ hôi, thấm ướt tờ báo, toàn bộ đều quên sạch trơn, đến khi mở miệng ra lại là, "Cậu... từ nay, có muốn quen với tôi không?"
Hắn tỏ vẻ kinh hãi, tay run lên thấy rõ.
Quả nhiên đã hù chết hắn. Nếu đến đây không phải để thổ lộ, thì chỉ có thể làm rõ cho ra ngô ra khoai quan hệ giữa anh và tôi.
Hóa ra đúng thật là tôi tự đa tình.
Dũng khí khó khăn lắm mới gom được một nhúm đã bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn cảm giác thẹn chín người ở lại, tôi vội vã đứng lên, "Chỉ là buột miệng hỏi... Tôi chỉ lỡ miệng thôi... Cậu quên đi nhé."
"Diệc Thần..."
"Tôi phải về..."
"Anh nghe tôi nói đã."
"Không cần, tôi chỉ thuận miệng nói, cậu đừng tưởng thật..."
Lời bào chữa vụng về của tôi bị hắn nhẹ nhàng ngắt ngang, "Đúng vậy, tôi sẽ quen với anh."
Hắn ôm siết lấy tôi một chút, vuốt đầu tóc tôi bằng phương thức pha trộn giữa một chút dịu dàng, một chút an ủi và một chút trìu mến.
"Tôi yêu anh, Diệc Thần... tôi yêu anh..."
Tôi nghĩ ngợi, dè dặt ôm lấy hắn.
Không sao đâu, là thương hại cũng được, là yêu thương thật lòng cũng được. Tôi hiện tại rất cần một người có thể ôm lấy mình. Tôi rất cô đơn, cô đơn đến tuyệt vọng.
Bên trong túi áo khoác là một mẩu báo cũ đã bị dúm dó lại, trên đó đưa tin rằng, rốt cuộc hoàng tử và công chúa đã cùng nhau cử hành một lễ đính hôn thật long trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.