"Em... nói sao?" Hắn rõ ràng mất vui một phen đẩy tôi ra, "Nửa, nửa năm? Anh đây khỏe thế này, ít nhất còn có thể sống thêm nửa thế kỷ nữa. Tuy rằng em thổ lộ tình cảm ra anh rất cảm động, nhưng cũng đâu cần rủa xả anh như vậy."
"..." Tôi ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy đại não dường như cấp tốc đình chỉ.
"Em nghe ai nói anh chỉ còn sống được nửa năm?"
"Em, em nghe bác sĩ với chị anh nói thế... rằng tình hình của anh không khả quan, tối đa chỉ có thể kéo dài được mười tháng, không thể nghe lầm được..." Nếu như là nửa thế kỷ, chị ấy cần gì phải khóc lóc thê thảm đến vậy.
Lục Phong ngu mặt ra một chốc, thở phào nhẹ nhõm, "Em không nghe lầm... chỉ là... người tình hình không khả quan là cha anh..."
"Anh vốn định ở Tây An chờ em thêm hai ngày nữa, cha anh đột nhiên đến Thượng Hải, anh buộc phải quay về. Sức khỏe ông ấy vốn không tốt, trên phi cơ đã mệt mỏi, về đến nơi lại biết được anh lỡ tay phá hỏng vài vụ làm ăn..." Vẻ mặt hắn xấu hổ, "Vì anh mải đi tìm em... ra quyết định sai lầm... tức quá nên xuất huyết não tại chỗ luôn..."
"Vài năm gần đây tình hình sức khỏe ông ấy vốn không tốt, chỉ là về phía đối ngoại vẫn không dám công khai, cố gắng chống đỡ đến hiện tại đã là cố lắm rồi, bọn anh cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Có điều lúc đó tình hình rối loạn, lúc đưa ông ấy vào bệnh viện, anh cũng ngã xuống luôn." Hắn cười khổ, "Có thể do gần đây chạy đi chạy lại có hơi vất vả... đêm đó còn bị đông lạnh, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, bà chị cứ nhất quyết ép anh nằm viện, thuận tiện canh chừng ông bố ở cách vách. Không biết... sao em lại tưởng nhầm thành anh bệnh nặng..."Tôi như sét đánh ngang tai, chậm rãi hấp thu từng câu một mà lý giải.
Chu Sa nói, "Ngài Lục té xỉu, tình hình rất không tốt." Các cô bình thường đều gọi Lục Phong là sếp Lục, còn ngài Lục chính là cha của hắn, người lãnh đạo phía bên kia Trái đất của chúng tôi.
Là do chính mình vừa nghe tin đã sảng, tự động lý giải ngài Lục thành Lục Phong.
Khó trách bọn Đinh Đinh đều như chẳng có việc gì, còn có tâm tình bảo tôi quay về góp một chân đánh bài. Bọn họ trước giờ căn bản chưa từng gặp qua ngài Lục, buồn muốn chết mới là lạ.
Tôi không nói gì đẩy Lục Phong ra, đứng lên xoay người bỏ đi.
"Nè, Tiểu Thần, không được xấu như vậy!" Tên chết tiệt kia giống như đại khuyển chạy theo phía sau vòng tay qua lưng tôi, sống chết kéo về, "Chính miệng em nói sẽ không đi, sao lại nuốt lời như vậy!"
"Chờ bao giờ anh còn sống được nửa năm tôi sẽ tự động đến đạp anh vào quan tài, đồ lừa đảo!"
"Là do tự em nghĩ sai, chứ có ai lừa em đâu!" Hắn ủy khuất kêu lên, "Oan cho anh quá!"
"Tôi phải về."
"Em mới là đồ lừa đảo, nói chuyện không tính toán gì hết!"
"Tôi đã hứa với Diệc Thần nhất định phải trở về."
Phía sau im lặng hai giây. Cánh tay quấn ở quanh hông ép mạnh hơn một chút, tôi liền chới với ngã vào người hắn.
"Anh đã sớm biết tên nhóc đó khả nghi!" Lục Phong oán hận nói, kiên quyết nhổ kim tiêm, thuận lợi xoay người chặn tôi lại, "Từ nay phải cách ly nó xa một chút cho anh!"
"Nghi cái đầu anh, đó là em tôi!"
"Em trai mà như vậy, còn không phải sợ loạn luân? Anh xem nó tám phần đối với em không có ý tốt."
"Anh suy nghĩ lắm thế! Diệc Thần đã có người thích rồi!"
Lục Phong hừ một tiếng.
"Cút ngay, nặng quá!"
"...Có phải vì nghĩ anh không còn sống bao lâu, em mới ngoan ngoãn chịu ở lại đây?" Hắn đột nhiên bắt lấy vai tôi, nghiêm túc nói, "Em nói thật đi... em đến tìm anh... đồng ý ở một chỗ với anh, chỉ vì thương hại anh mà thôi?"
Tôi ngẩn người.
Hắn buông tay ra, xoay người đứng lên, "Nếu là thương hại... vậy hiện tại em có thể đi, anh sẽ không ngăn nữa đâu."
Tôi yên lặng ngồi xuống. Hắn không hề quay đầu lại nhìn tôi.
"Một người chỉ còn lại nửa năm, tôi đương nhiên thương hại họ."
"Nhưng nếu người đó anh, tôi sẽ rất hận. Anh đối với tôi quá đáng như vậy, tra tấn tôi thê thảm như vậy, anh chỉ dùng có nửa năm mà đòi bù đắp lại? Cho dù cả đời anh phải làm trâu làm ngựa cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ. Anh nên biết là tôi rất thù dai, có thù nhất định phải báo..."
Nói chưa dứt lời đã bị cường hãn đè xuống giường.
"...Buông tay... Á á..."
Hắn mặt mày hớn hở từ phía trên nhìn xuống, "Không hề gì không hề gì, anh rất sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho em, em muốn cưỡi lúc nào cũng được."
"Hạ lưu!!!"
Giằng co nửa ngày, hắn mới vùi mặt vào cổ tôi, nhỏ giọng nói, "Thật ra... vừa rồi anh rất sợ, lỡ như em thật sự đi rồi... Tuy rằng không giữ lời sẽ mất mặt, anh nhất định sẽ đuổi theo em. Dù cho em không yêu anh, anh cũng không có cách nào quên được em... Anh vẫn sẽ chờ, vẫn sẽ quấn lấy em, mỗi ngày ở dưới lầu đợi em, làm phiền em..."
Tôi khó khăn phun ra một câu, "Sao anh có thể trở nên thủ đoạn đến vậy?"
"A? Chẳng phải từ lúc bắt đầu đã như thế sao?"
Nói... cũng đúng.
"Tiểu Thần, chúng ta thật sự có thể quay về à?"
"...Phải."
Hắn cười khổ một tiếng, "Tự nhiên lại hơi sợ hãi. Anh thật sự rất lo."
"Có thể quay về được." Tôi lặng yên một chốc, ôm lấy hắn, "Chúng ta sẽ từ từ bắt đầu lại... cho dù có cách xa đến mấy... cũng có thể quay về cạnh nhau."
"Từ từ? Anh là anh muốn nhanh hơn một chút cơ."
"...????"
"Anh làm cái gì!!! Đây là bệnh viện!! Không được!"
"Không có ai vào, không cần phải lo. Thả lỏng nào, ngoan..."
"Bốp!!"
"Em, em sao có thể hành hung người bệnh??"
"Hành vi của anh có chỗ nào giống người bệnh!?"
Trong lúc giãy giụa không cẩn thận ấn phải nút gọi. Bệnh viện lớn nên hiệu suất làm việc cũng thật hết ý, chúng tôi vừa mới đứng lên sửa quần áo, một cô y tá có gương mặt cực kì đanh đá đã đạp cửa xông vào.
"Ai cho anh nhổ kim tiêm ra thế hả?!?" Mỹ nhân tính tình so với phom người còn muốn bốc lửa hơn, "Muốn chết thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ dứt khoát cho anh chết ngay!! Bộ nói sai sao? Trừng cái gì? Tưởng có tiền là ngon hả..."
Tôi kéo lại áo đã bị vò nát, đứng sang một bên không thèm để ý đến ánh mắt xin viện trợ của Lục Phong - đang vừa cười khổ vừa bị ấn kim tiêm vào tay - nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết tháng một vẫn còn lạnh lẽo, song không khí đã sáng sủa, bầu trời đã quang đãng hơn ít nhiều.
Mùa đông dường như đã là quá khứ.
- Hết phần một -
[1] Đại Lục: cách gọi thay cho Trung Quốc.