"Cậu với sếp, là loại quan hệ đó phải không?"
"!!" Tôi còn không kịp sợ hãi mà kêu lên, toàn bộ tô canh đều rơi xuống, "Xoảng——"
Chu Sa vội thét lên như nhà cháy, Lục Phong lúc chạy vào vẻ mặt chắc là khó coi lắm. Tuy rằng chân không bị gì, nhưng lúc rơi xuống phân nửa nước canh đều hắt vào đùi tôi.
"Em có sao không!?"
"Không, không có gì..." Hoảng sợ cùng đau đớn ban đầu qua đi, tôi miễn cưỡng cười nói, "Dội nước lạnh là được rồi."
Tôi có đẩy thế nào hắn cũng không nhận ra ám hiệu của tôi, đem nước lạnh xả tối đa lên đùi tôi, vừa tự tay muốn cởi quần dài ra, "Đau lắm không? Để anh xem có nghiêm trọng không..."
Hình như hắn đã hoàn toàn quên phía sau có hai tên không phải đồng loại đang đứng.
"Không đau không đau tuyệt đối không đau." Tôi sống chết giữ lấy quần, giỡn hoài, này mà cởi ra, đến thằng ngu nhất cũng hiểu.
"Không đau mới đáng sợ!!" Sắc mặt hắn đâu cần khó coi đến vậy, "Có muốn đi bệnh viện không? Anh xuống dưới lấy xe, các người..."
Chu Sa lấy kéo đưa cho hắn, "Dùng cái này cắt ống quần đi, trực tiếp kéo xuống, lớp vải chà xát vào sẽ làm vết thương nặng hơn."
Không kịp nói câu nào, chiếc quần LEVIS501 của tôi đã bị xoẹt một phát lên đến tận đùi, tôi còn rảnh rang mà khó xử, nhìn Chu Sa la to, "Không được nhìn!"
Lục Phong triệt để gào thét, "Đi ra ngoài hết cho tôi!!"
Trên đùi là một mảng nhỏ hơi hơi sưng đỏ, phần lớn độ nóng đều đã tách rời cùng với chiếc quần bò. Loại thương tích cỡ này chỉ cần xoa kem đánh răng là ngày mai tự động khỏi, không cần dùng thuốc chi cả.
"Cảm thấy sao rồi?" Bộ dáng sợ hãi của hắn đúng là hiếm thấy.
"Không sao đâu, chỉ cần xoa kem đánh răng rồi mặc thêm quần cotton là được." Sự thất thố vừa rồi của hắn khiến tôi càng thêm lo lắng, "Anh không cần phải biểu hiện thái quá như vậy, lỡ bọn họ nhìn ra được thì sao."
Hắn lặng đi trong chốc lát, "Ý của em là, cho dù em có bị thương trước mặt anh, anh cũng không có quyền biểu lộ lo lắng phải không? Bởi vì chúng ta là gay?"
"..."
"Lúc ở Mỹ, anh cũng có một người bạn rơi vào cái vòng lẩn quẩn như vậy. Người yêu chết trong tai nạn giao thông, người ở tang lễ muốn khóc cũng không dám khóc, bởi vì vợ người chết đang ở đó. Em không biết được người đó lúc ấy dáng vẻ đáng thương đến mức nào. Anh không muốn mình giống như thế."
"...Xin lỗi anh, Lục Phong."
Người đàn ông trước mặt này, tôi rất muốn có thể cùng anh nắm tay trên đường, muốn cùng anh đi xem phim, ngồi trong xe có thể ngả đầu lên vai anh, muốn cùng anh ngồi đối diện nhau trên bàn, cùng ăn chung phần ăn dành cho tình nhân. Khi anh vui vẻ dù là ở đâu hay khi nào cũng có thể xoa đầu tôi và gọi 'Tiểu Thần', nhẹ nhàng ở bên tai tôi chuyện trò.
Chỉ muốn được hạnh phúc như tất cả những người đang yêu bình thường trên đời này.