Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 88:




Cơm chiều ăn trong im lặng. Tâm trạng của Lục Phong rất xấu, hắn dường như vẫn chưa hết cảm sốt, đầu vẫn còn đau, thỉnh thoảng lại day day thái dương.
Hai người chỉ yên lặng gắp thức ăn trên bàn. Trừ tiếng đũa chạm rất khẽ, không còn thứ âm thanh nào khác. Lục Phong ăn rất chậm, nhai thức ăn có vẻ không tự nhiên, đột nhiên kêu đau một tiếng, mày khẽ cau lại.
"Sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
"Cắn phải miệng sao? Lát nữa uống thuốc thanh nhiệt là được rồi."
Hắn ném mạnh đũa xuống, "Đã nói không có việc gì là không việc gì!!"
Tôi ngẩn người, không nói nữa, cúi đầu ăn cơm trong chén. Lục Phong ngồi đối diện nôn nóng không yên trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, bỏ lên lầu.
Tôi ngồi một mình, tiếp tục ăn cơm.
Hắn đối với tôi càng ngày càng không nhẫn nại nữa. Nhưng có lẽ... không phải hắn cố ý.
Lục Phong có lẽ vẫn thích tôi, nhưng chính hắn không ý thức được sự thô bạo của mình. Dù sao trước kia hắn cũng là người chuyên quyền, giờ phải cố gắng ôn hòa, cần nhiều sức lực để sửa đổi, kéo một thời gian dài như vậy, khó tránh không khống chế được. Tôi lựa lời an ủi hắn, chắc hắn sẽ hiểu ra.
Lúc hắn nói rằng sẽ vĩnh viễn đối tốt với tôi, biểu tình chân thành như vậy.
Tôi vẫn tin tưởng hắn.
Trở lên phòng, cửa nhà tắm đang đóng, cách lớp thủy tinh có bóng người mờ mờ đang tắm rửa.
Quần áo tùy tiện vứt trên thảm trải sàn, tôi nhặt lên treo lại cẩn thận. Tiện tay cầm lấy ví da, mở ra nhìn một chút.
Có mùi hương quen thuộc của hắn, cách lớp plastic là tấm hình hai chúng tôi chụp chung. Trong lòng tôi ấm lên một chút, khe khẽ cười, bên trong là mấy tấm card đủ màu quen thuộc, chỉ có mỗi thẻ phòng khách sạn là nhét lung tung, còn có cả hóa đơn được đóng mộc.
Đem hóa đơn mở ra nhìn một thoáng, mấy ngày nay hắn đều ở khách sạn sống qua loa, ăn uống đơn giản, cả rượu cũng ít uống.
Nhưng có rất nhiều khoản mục dành cho hai người.
Tôi vẫn còn cầm lên nhìn, cửa phòng tắm mở, Lục Phong tóc ướt sũng bước ra, đã bình tĩnh lại ít nhiều, ánh mắt dịu xuống, khóe miệng cũng thả lỏng.
Nhìn tôi trong chốc lát, hắn giật lấy ví da trong tay tôi ném đi, ngồi xuống lau tóc, không nói tiếng nào, giống như đang sững sờ.
Tôi nhìn hắn, hồi lâu đến gần hắn, hôn lên mặt hắn một cái. Hắn chấn động, quay mặt đi chỗ khác, "Làm gì vậy?"
Tôi cảm thấy đúng là cần phải hiểu rõ, mũi hơi xót lên liền ôm lấy hắn. Nhân lúc hắn không kịp tránh né hôn lên môi hắn, trong nháy mắt hắn có chút phản ứng, nhưng đúng là lúc tay tôi vừa luồn vào trong áo hắn, hắn liền giữ tay lại, kéo tay tôi ra.
"Không được, anh có chút mệt."
Tôi ừ một tiếng, nhìn hắn.
Hắn vẫn lau khô tóc qua quýt, nhưng động tác dần mất tự nhiên.
"Lục Phong." Tôi cố lấy giọng cởi mở nhất, "Anh không cần giấu em."
Tay hắn dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn tôi, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Nhưng một lát sau lại đổi thành như không có chuyện gì, còn có vẻ thẳng thắn thừa nhận, "Được rồi, anh có cùng người khác lên giường."
Tôi ừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy cả người như được vặn lỏng.
Thật kỳ lạ, tôi chẳng hề có chút ngạc nhiên nào.
Cứ như là đã biết không sớm thì muộn vậy.
Với địa vị của hắn, dù có mang bộ dạng bụng phệ đầu hói, dung tục không chịu được, cũng là đích ngắm săn đuổi của những thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp.
Huống hồ hắn lại đẹp đến vậy.
Chỉ vì một kẻ có tuổi không có gì đáng hấp dẫn như tôi, bắt hắn từ nay về sau thủ thân như ngọc, không đụng chạm bất cứ ai — hắn làm không được.
Hắn cũng chỉ là con người, mà đã là người trên cõi đời này, ai cũng như vậy cả.
Tôi hiểu được, tôi đã chuẩn bị tâm lý.
"Lục Phong, em nghĩ cần phải nói rõ ràng." Toàn thân đều mềm nhũn, lời nói cũng thật bình thản, tôi cảm thấy dường như nháy mắt mình đã già đi.
"Tiểu Lạc có thể đến nhà, nhân tình của anh cũng có thể ra vào, anh ở bên ngoài quan hệ với người khác, tại sao ngay cả con em cũng không được gặp?"
"Chúng ta vẫn là, nên ngang hàng nhau một chút đi."
"Anh có thể yêu thương Tiểu Lạc, có bao nhiêu tình nhân cũng không có vấn đề gì. Có thể rộng lượng với em một chút không, sau này đừng quản chuyện của em nữa. Bởi vì anh có tiền thì có nhiều quyền hơn sao? Em làm cái này cũng không được, cái kia cũng không được, còn anh cái gì cũng có thể, không phải hơi quá đáng sao? Nếu như anh vẫn không chịu hiểu rõ, chi bằng chúng ta chia tay..."
Chưa dứt lời đã nhận lấy một cái tát.
Cũng không nặng lắm, thậm chí còn không đau gì mấy, chẳng mấy khi Lục Phong có thể khống chế được khí lực của mình tốt như vậy, vậy là không quá dễ dàng với hắn rồi.
Không phải là bạo lực, chỉ là nhắc nhở.
Kỳ thật bao nhiêu khí thế của tôi đều là giả vờ. Không ngừng tự bơm hơi cho mình, vừa phồng vừa căng. Cũng cảm thấy mình dường như rất có uy, rất có lực, rất có trọng lượng.
Nhưng chỉ một cái tát đã đánh tôi trở lại nguyên hình. Bao nhiêu khí đều bay sạch sẽ, chỉ là một quả bóng cao su bị xì hơi, vừa mỏng vừa nhăn nhúm, không gượng dậy nổi.
Tôi lấy gì mà đòi hỏi với hắn.
"Tiểu Thần."
"Em rất mệt, em muốn ngủ."
Đây là kết cục khi giao toàn bộ chính mình cho hắn.
"Tiểu Thần? Có phải anh đã đánh em đau không?"
Không đâu. Anh đã rất nương tay rồi.
Tôi mở cửa, tìm một phòng khác trốn vào, khóa trái lại. Lục Phong ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, tôi chỉ ngồi bất động trên giường, dần dần âm thanh đó cũng biến mất.
Ai cũng vậy cả.
Cái mà Lục Phong lưu luyến, là tôi trong hồi ức.
Khi đó hắn chỉ là một thằng nhóc lắm tiền nhiều của, tuy rằng cũng không kiềm chế được nửa thân dưới, nhưng vẫn là đứa trẻ hồn nhiên, dĩ nhiên sẽ vô cùng khắc ghi mối tình đầu của mình. Một năm kia cũng thật hạnh phúc, chen chúc trong nhà trọ không lớn, kể cả đồng nghiệp cũng chưa từng mời đến, chỉ có hai người, mỗi ngày đối với tôi, đều tựa như vĩnh hằng.
Khi đó tôi đối với hắn, giống như miếng đậu hủ trắng từng nếm trong thời niên thiếu, lưu lại trong trí nhớ chính là hương vị nhẹ nhàng thơm ngon.
Sau này rất nhiều năm không ở cạnh nhau, hắn đã trở nên cao cao tại thượng, thứ gì cũng đã nếm đủ, chỉ là vẫn còn nhớ đến hương vị của miếng đậu hủ đó. Bởi vì ký ức là thứ rất dễ đánh lừa, càng lâu ngày không nếm tới càng thêm nhớ hương vị của nó, càng cảm thấy các món ngon trên tay không thể sánh bằng.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đã nếm được rồi. Nhưng khi cắn vào, lại không hề giống hương vị mình còn nhớ rõ, hơn nữa đã già đến mức biến thành đậu hũ vàng, cắn vào chỉ cảm thấy nát vụn, so với những món ngon mình đã ăn ngán, thật chẳng ra làm sao.
Cho nên, hắn quyết định vẫn là nên dùng các thức kia.
Tôi không có cảm giác gì quá kích động, chỉ là cảm thấy mệt chết đi được.
Hai người đàn ông với nhau, cho dù có sống tới tuổi nào đi nữa, cũng không có hôn nhân, không có ràng buộc, không giống như nam với nữ.
Chỉ có thể dựa vào tình yêu đôi bên.
Không còn yêu, chỉ còn mỏi mệt, cả tình dục cũng không cần, cứ như vậy cho đến tận cùng.
Như vậy thì giữa hai người đàn ông với nhau... chẳng còn gì đảm bảo.
Cái gọi là cảm giác an toàn cùng hứa hẹn, chỉ là giả dối.
Mặt trời đã lên cao tôi mới đứng dậy nổi, đầu vẫn còn đau, mắt vẫn còn sưng, cơn sốt vẫn chưa lui xuống, không có gì lạ, cơ thể tôi trước giờ vẫn vậy.
Chậm rãi xuống phòng khách. Nào ngờ Lục Phong vẫn còn ngồi đó, lại ngồi yên không biết nghĩ gì. Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, hắn ngẩng đầu lên, mắt đã đầy tơ máu.
Tôi cũng không nhìn hắn. Ngồi xuống từ từ ăn hết điểm tâm, xong cầm ly nước lên uống thuốc.
Hắn nhìn tôi, "Lại phát sốt nữa à?"
"Ừ."
Vẻ mắt hắn thoáng chốc lộ vẻ đau khổ, nhưng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
"Tiểu Thần."
"Ừ?"
"Anh phải ra ngoài vài ngày, em... ở nhà cẩn thận."
Tôi không trả lời hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.