Song Trùng

Chương 512: Mười vòng 10, tổng 100 điểm!




Khi nhìn thấy người đàn ông da trắng bước lên vị trí bắn, toàn trường lập tức vang lên tiếng xôn xao không dứt, nhưng chủ yếu đều là chế giễu anh là một kẻ bất tài lại quá sức ngạo mạn.
Với thành tích 99 điểm của thành viên ưu tú nhất đội xạ kích, Tịch Cảnh Dương cần phải đạt được số điểm tuyệt đối thì mới có thể chiến thắng được.
Tuy ai cũng nghĩ anh sẽ thua, nhưng việc anh dùng bia mục tiêu chuyển động chẳng khác nào đang xỉ nhục đội xạ kích. Bởi vì nếu thua anh sẽ đổ lỗi cho việc bản thân thi đấu ở mức độ khó hơn, mà đội xạ kích chiến thắng cũng sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Những tiếng bàn luận ấy sao Kỷ Thần Hi có thể không nghe thấy. Vì ông cụ đang ngồi bên cạnh nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, để không đi đến thay Tịch Cảnh Dương bắn mười phát súng kia, trực tiếp vả mặt cả đám đàn ông còn không so được với cô, mà ở đó dám chế bai Bảo Bảo nhà cô.
Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi hét lên:“Ông xã! Cố lên!”
Âm thanh của cô gái nhỏ vang vọng trong không gian, chỉ cần là trong bán kính hai trăm mét đều có thể nghe thấy.
Phản ứng của các binh lính lúc đầu là sửng sốt, ngỡ ngàng, ngơ ngác rồi chuyển sang kinh hoàng. Bọn họ không biết hai từ mà đại tiểu thư của họ vừa thốt ra là có ý gì, tất cả cùng hướng ánh mắt thù hận cùng cực về người đàn ông đang đứng giữa sân bắn.
Tịch Cảnh Dương không mảy may chú ý đến những ánh mắt đó, khoé môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn vào ống ngắm. Không do dự, không một động tác thừa, bắn liên tục mười phát súng chỉ vỏn vẹn trong 3.52 giây.
Không đợi có kết quả, Tịch Cảnh Dương đã quay người rời khỏi vị trí bắn cùng một nụ cười đầy giễu cợt nhìn về phía đội xạ kích, khách sáo nói:“Đã nhường rồi.”
Đội xạ kích còn chưa kịp hiểu được tình hình, thì âm thanh từ loa thông báo đã gây ra một phen chấn động toàn bộ khu vực sân bắn.
“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”
Thành viên đội xạ kích:"…"
Những tiểu binh tham gia cá cược trước đó:"…"
Có thể nói ngoại trừ chỉ huy trưởng cùng ba người trên hàng ghế khán giả đặc biệt ra, ai nấy có mặt đều như nhận được một tin kinh hồn bạt vía.
Mặc dù có thể đoán được mấy phần nên chỉ huy trưởng không quá bất ngờ đến mức bật ngửa, dù sao cháu rể được lão tướng quân chọn, làm thế nào lại là kẻ tầm thường cho được. Tuy nhiên có thể tận mắt chứng kiến, ông không thể không thán phục và công nhận thanh niên trẻ bây giờ nhiều người vô cùng xuất sắc, thật sự không thể đánh giá qua vẻ ngoài.
Ngồi trên hàng ghế khán giả, ông cụ Kỷ cũng bị màn thể hiện này của Tịch Cảnh Dương chinh phục.
“Đứa trẻ này tư chất thật tốt…”
Kỷ Thần Hi bên cạnh khoé môi giựt giựt. Ông cụ nhà cô chắc không phải muốn lôi kéo hoàng đế của thế giới ngầm Châu Âu đi nhập ngũ đấy chứ Chỉ có điều bầu không khí ở sân tập bắn lúc này khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.
Thử hỏi cách vả mặt tốt nhất dành cho kẻ kiêu ngạo luôn nghĩ bản thân hơn người là gì? Chính là dùng thứ đối phương giỏi nhất để đánh bại hắn. Và Tịch Cảnh Dương đã làm điều đó một cách hoàn hảo.
Sau khi thông báo điểm số được phát đi, sân bắn trở nên yên lặng. Những người trước đó còn chế giễu anh, giờ đây đều phải im lặng, không dám nói một lời. Thành tích xuất sắc của anh đủ để hai bên má của họ đau rát cả tháng tiếp theo rồi.
Dù vậy, một thành viên của đội xạ kích vẫn không chấp nhận sự thật rằng Tịch Cảnh Dương không phải người chỉ có vẻ ngoài, mà thật sự có năng lực, đang trong tư thế chống đẩy vẫn bật dậy thật mạnh đi về trước.
“Báo cáo! Chúng tôi không phục! Không cùng hạng mục thi đấu không tính là chúng tôi thua, yêu cầu để chúng tôi thử lại lần nữa!”
Các thành viên còn lại thấy thế cũng bật dậy đồng tình. Thành tích 100 điểm trong hạng mục mục tiêu di chuyển không phải là bọn họ chưa từng đạt được, bọn họ tuyệt đối không thể để đối phương dùng điều này để đè đầu cưỡi cổ họ.
Tịch Cảnh Dương vốn định trả súng rồi đi tìm Kỷ Thần Hi, nghe mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến phản đối và không phục, anh cũng chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thân thiện nói:“Không cần phiền phức vậy đâu.”
Lúc này ở phía xa, các bia bắn lần nữa chuyển động, Tịch Cảnh Dương cầm súng lên lần nữa đi vào vị trí bắn.
Các thành viên của đội xạ kích còn chưa kịp lên tiếng, thì kinh hoàng nhìn thấy người đàn ông lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, gấp lại nhiều lần rồi cột lên mắt, che đi hoàn toàn tầm nhìn.
Hành động tiếp sau đó của anh lần nữa khiến cho toàn bộ những người có mặt, bao gồm cả ông cụ Kỷ, đều phải chấn kinh.
Tịch Cảnh Dương với đôi mắt đã bị che kín, từ từ nâng khẩu súng lên ngắm bắn, và chưa tới năm giây anh đã hoàn thành xong mười phát súng.
Rất nhanh sau đó, âm thanh thông báo lần nữa vang lên với nội dung chẳng khác biệt là mấy.
“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”
…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.