Song Trùng

Chương 546: Có một loại bí mật, chỉ nên vĩnh viễn là bí mật




“Chuyện này không cần em phải nhúng tay vào, anh có thể xử lý được.” Người bí ẩn giữ lấy cánh tay của Kỷ Thần Hi lại không để cô đi tiếp, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Kỷ Thần Hi thật sự dừng bước lại, mắt nhìn thẳng, lạnh nhạt hỏi:“Bao lâu rồi?”
Người bí ẩn im lặng một lúc, thở dài đáp:“Hai tháng.”
“Vì sao nhận định là Black?”
“Chính bà ta gửi thiệp mời.”
Kỷ Thần Hi liền cười lạnh:“Muốn lợi dụng món nợ ân tình giả dối đó để đè đầu cưỡi cổ Zero, xem ra bà ta không sợ chết như em nghĩ.”
“Em nói gì? Nói lần nữa cho anh! Năm đó…có phải còn có chuyện gì khác nữa đúng không?” Người bí ẩn nhíu mày, phản ứng rất mạnh với lời nói vừa rồi của cô.
Kỷ Thần Hi gạt tay anh ra, quay đầu lại nở một nụ cười đầy chua chát hỏi:“Anh thật sự muốn biết?”
Người bí ẩn bước lên một bước, ánh sáng từ đèn hành lang soi rọi gương mặt anh, kiềm nén cất giọng:“Nói.”
Lúc này Kỷ Thần Hi cười như một kẻ điên lắc đầu nói:“Không, anh vẫn không nên biết thì hơn.”
Có một lời cô không nói, chính là cô không muốn anh lại vì cô mà xuống tay giết chết người cha ruột thịt của cả hai, cô không muốn tay anh phải nhuốm máu. Lời nguyền dài đằng đẵng của gia tộc suốt từng ấy thế hệ, nên chấm dứt được rồi.
Nhưng người đối diện cô lại không hề bỏ qua, anh giữ chặt lấy hai tay cô siết chặt:“Anh bảo là em nói!”
Kỷ Thần Hi cau mày rồi phản kháng, trang thủ lúc anh mất bình tĩnh mà đẩy anh ra.
“Kỷ Hàn Phi, có một loại bí mật chỉ nên vĩnh viễn là bí mật. Bởi vì một khi nói ra, nói không chỉ khiến ta tổn thương, mà còn triệt để hủy hoại mối quan hệ chắp vá của nhà Gwyneth hiện tại. Anh hiểu em mà đúng không? Em rất cố chấp, một khi em đã nói không thì nhất định là không, đừng cố tìm hiểu hay điều tra gì hết, anh sẽ không tìm được gì đâu.”
Năm đó chỉ vì Sigrid không niệm tình thân mà muốn xuống tay với đứa con gái duy nhất là Kỷ Thần Hi, đã khiến mối quan hệ giữa ba cha con bọn họ trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. Nếu nhưng biết được sự thật đằng sau hành động tàn nhẫn ấy, có lẽ mọi thứ còn tồi tệ hơn rất nhiều lần.
Người hiểu rõ chuyện năm đó chỉ có cô, Sigrid Gwyneth và mụ già xảo trá kia. Cô không nói, Sigrid cũng sẽ không điên đến mức nói cho người thừa kế của ông ta biết, còn mụ già kia…Kỷ Thần Hi sẽ không để bà ta có cơ hội để mở lời.
“Em không nói đúng không?” Kỷ Hàn Phi cố giữ bình tĩnh để hỏi lại lần nữa.
Câu trả lời của Kỷ Thần Hi vẫn như cũ:“Sẽ không.”
Kỷ Hàn Phi liền nhếch môi nói:“Em không nói cũng được, anh tự mình tìm bà ta để hỏi. Chẳng phải em đã nói là mối nợ ân tình giả dối sao? Vậy thì anh cũng chẳng cần khách sao nhường nhịn bà ta làm gì nữa. Hôm nay không san phẳng hòn đảo này, đập tan buổi đấu giá ngớ ngẩn kia, anh không phải người của gia tộc Gwyneth.”
Nói rồi Kỷ Hàn Phi còn đi nhanh hơn em gái mình một bước, tiến về phía phòng bar dành riêng cho chủ nhân của Black.
Kỷ Thần Hi không buồn ngăn cản anh, chỉ lạnh giọng nói:“Bên ngoài cửa chính là một lớp mạng điện cường độ mạnh, nếu không có chìa khoá lại từ ý động vào, e là em phải ăn đám ma của anh trước cả bà ta đấy.”
Bước chân của Kỷ Hàn Phi chợt cứng đờ, rồi lấy thiết bị giao tiếp đặc biệt giữa anh và những người còn lại của Zero ra, gửi đi một tin nhắn.
[Giúp anh vô hiệu toàn bộ mạng lưới điện trên hòn đảo.]
Kỷ Thần Hi đảo mắt qua nhìn thấy dòng tin nhắn, tốt bụng nhắc nhở:“Bà ta gây thù nhiều nơi như thế nhưng đến giờ vẫn sống, anh biết vì sao không?”
Kỷ Hàn Phi nhíu mày:“Anh cảm thấy từ lúc em quay lại với tên họ Tịch kia, em càng lúc càng đáng ghét giống hắn.”
Kỷ Thần Hi khẽ cười:“Vị khách mà bà ta đang chờ không phải anh, mà là em. Dù anh có vài được bên trong đi nữa, thì mấy tên ám vệ xung quanh bà ta vẫn sẽ hành động nhanh hơn anh một bước. Tốt nhất là anh nên đi tụ họp với mấy người còn lại, chuẩn bị phương án rời khỏi đây đi. Bởi vì hiện tại, ở phía bên dưới hòn đảo này, tồn tại một kho thuốc nổ đủ sức làm cho hòn đảo này biến mất khỏi bản đồ đấy. Ngoài ra toàn bộ du thuyền cập bến đều bị cài ngư lôi, chỉ cần rời khỏi phạm vi bán kính cho phép, nó sẽ lập tức phát nổ.”
Kỷ Hàn Phi không khỏi lấy làm ngạc nhiên, anh biết cô đã lấy lại ký ức, nhưng cũng chỉ là vừa mới mà thôi, sao có thể biết nhiều đến như thế?
“Đừng đứng ngay ra đó nữa, mau đi đi.”
“Nhưng anh cũng không thể để em đi một mình, anh…”
“Ngay cả người đàn ông của em còn không cản được em, anh nghĩ anh có thể sao?”
Kỷ Hàn Phi hừ lạnh:“Nhóc con, anh cho em hai giờ, anh không có tính nhẫn nại như hắn ta đâu.”
…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.