Song Trùng

Chương 553: Quá kém




Lần đầu tiên nghe thấy Leo nói một câu dài như thế, Rain như bị đứng hình không kịp phản ứng lại, Leo liền quay sang cau mày hỏi:“Cậu không đánh?”
Rain nuốt nuốt nước bọt, tưởng rằng Leo đang đe doạ cô không được manh động, ngay lập tức lắc đầu điên cuồng.
Ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối đừng đắc tội với mấy tên lầm lì ít nói, bởi vì bọn họ khi nổi giận thì vô cùng đáng sợ, đặc biệt là những tên có IQ cực khủng.
Leo nhìn Rain bằng ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, rồi gật đầu nói:“Được, cậu không đánh, vậy để tôi.”
Nói xong Leo liền đứng dậy cởi áo khoá bên ngoài ra, chỉ chừa lại chiếc sơ mi trắng dài tay. Bình thường khi hành động, cậu không có thói quen ăn mặc thoải mái như mọi người để tiện hành động, mà chỉ mặc sơ mi phối quần jean. Có thể là vì tính chất công việc lâu năm ở A&D khiến cậu hình thành thói quen ăn mặc lịch sự và nghiêm chỉnh. Ngoài ra với một người như Leo, cậu thường dùng não của mình để hỗ trợ mọi người hơn là tự trực tiếp ra tay, dù sao IQ cũng là một loại vũ khí đáng rờm.
Lúc này Nhai Tệ đang kéo Tiêu Đồ đứng dậy, cả hai nhìn chàng thiếu niên với cơ thể khá gầy vừa đi vừa xoắn tay áo bước về phía họ, ngay lập tức có dự cảm không lành, bởi vì sát khí từ người đối phương quá rõ ràng.
Nhai Tệ biết chàng thiếu niên thật sự muốn đánh nhau với họ. Nhưng theo những gì cô quan sát được từ nãy đến giờ, rõ ràng anh chàng là một người điềm tĩnh và rất biết suy nghĩ, sẽ không làm chuyện dư thừa thế này khi đang trong lúc làm nhiệm vụ. Nhớ lại lời nói ban nãy của anh ta, rõ ràng là đang chọc khoáy lại lời của Tiêu Đồ, vậy nên anh ta tức giận như thế chỉ có thể là vì một lí do.
“Cậu muốn đánh cũng được, nhưng không phải thiếu chủ phu nhân đã giao cho cậu nhiệm vụ phá bom sao? Cậu lãng phí thời gian ở đây sẽ khiến kế hoạch của cô ấy chậm trễ. Cậu muốn vậy sao?”
Đầu Nhai Tệ nhảy số rất nhanh, cô có thể khẳng định nếu dùng danh của Kỷ Thần Hi nhất định đối phương sẽ hiểu lí lẽ, nào ngờ tên ngốc bên cạnh vẫn không biết điều như cũ, lên tiếng với giọng điệu đầy khiêu khích.
“Muốn đánh thì đánh, chúng ta phải sợ một tên ẻo lả sao? Cho dù hôm nay thiếu chủ có vì bình hoa vô dụng đó mà ngăn tôi, thì cũng chẳng có chuyện tôi nương tay đâu!”
Nhai Tệ trợn mắt nhìn Tiêu Đồ, cô chỉ có thể hình dung bằng một câu: Không sợ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Trùng hợp thay, Tiêu Đồ lại là con heo ngu ngốc đó, cô cũng chẳng còn hơi sức mà ngăn cậu ta tìm chết nữa, vì chàng thiếu niên kia bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, tiếp cận họ chỉ trong vài giây, rồi làm một cú quật người qua vai đầy quen thuộc.
Tiêu Đồ còn chưa kịp thủ thế đã bị đối phương ném đi một cách đầy đau điếng, đã thế cậu còn cảm nhận được hai cái xương sườn của bản thân hình như đã gãy, đến cánh tay bị nắm lấy ban nãy cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.
Chưa dừng lại ở đó, Leo với ánh mắt đầy hung hãn quay sang nhìn Nhai Tệ, rõ ràng là muốn ra tay với cả cô luôn. Rain nhìn thấy tình hình không ổn vội lao đến ngăn cậu lại, có thể nói đây chính là lần đầu tiên một kẻ nóng tính như cô phải đi ngăn cản một kẻ trầm tính đánh nhau, đúng là khung cảnh nghìn năm có một.
“Leo! Cậu bình tĩnh lại đi…”
“Buông ra.”
Rain:"…" Bỗng nhiên có dự cảm, nếu cô không buông, cậu ta sẽ đánh luôn cả cô vậy, chắc là ảo giác thôi.
Leo lập lại lần nữa:“Buông ra.”
Rain lập tức bỏ tay khỏi người cậu, đã thế còn làm động tác mời:“Đánh đi.”
Nhai Tệ:"…" Cũng có ngăn cản đấy, nhưng không đáng kể.
Tiêu Đồ lăn lộn trên nền đất rồi chống người bật dậy, so với thể chất đã qua huấn luyện nhiều năm, hai cái xương gãy chẳng ăn thua gì với cậu ta, ngay lập tức mắng Leo:“Mẹ nó! Đánh lén thì có gì hay, ngon ném ông đây một…”
“Bịch…” Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Đồ lần nữa bị ném qua vai rồi nằm lăn lộn trên đất không tài nào gượng dậy nổi.
Leo từ tốn nhận lấy khăn tay từ Rain rồi lau đi lau lại hai bàn tay của mình, cứ như vừa chạm vào một thứ gì đó vô cùng bẩn. Lúc này cậu vẫn nhìn Nhai Tệ bằng ánh mắt giết chóc, nhưng lại không động thủ với cô.
Trong lòng Nhai Tệ hiểu rõ, so về thực lực e rằng chỉ có bốn người Long, Lân, Quy, Phượng, mới có khả năng đối đầu với những quái nhân đến từ Zero. Đặc biệt là chàng thiếu niên trước mặt, thích ném người như thế, lại còn là tư thế quen thuộc kia, cô dám đảm bảo chắc chắn là học từ người đó mà ra.
Trong lúc đề phòng đối phương sẽ ra tay bất kỳ lúc nào, thì đột nhiên Leo không động thủ mà điềm đạm nói:“Các người quá kém.”
Rain gật gật đầu hùa theo:“Thật sự quá kém, tên nào tên nấy ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi thì có thể bảo vệ ai? Các người đi theo Thần Tỷ e là tỷ ấy phải bảo vệ ngược lại các người đấy, ở đó mà dám nói tỷ ấy là bình hoa vô dụng. Mà nếu tỷ ấy có là bình hoa đi nữa, thì các người đến shit cũng chẳng bằng đâu!”
…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.