Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp

Chương 14:




Lục Thanh Yến đi theo Tiêu Hách đến cửa hàng. Vừa tan học nên lúc này quán đang rất đông. Làn hơi trắng bốc lên lờ mờ trên mặt kính mang đến bầu không khí cực kỳ dễ chịu.
Khi họ bước vào thì không có chỗ ngồi, và quán thì siêu đông, hầu hết là sinh viên trường đại học T. Món lẩu cay này giá cả phải chăng, hương vị cũng ngon, Lục Thanh Yến nhớ rằng hàng này khi anh còn là sinh viên đã rất nổi tiếng rồi.
Ánh mắt anh bất giác đến vị trí ở góc nơi cửa sổ, đó là chỗ anh và Lý Lăng Trí hay ngồi. Hết giờ học mà không biết đi đâu, hai người hay đến đây ăn ủng hộ bà chủ.
Bà chủ quán là mẹ bạn cấp ba của Lý Lăng Trí, nhà họ được Lý Lăng Trí hỗ trợ nhiều nên rất nhiệt tình với hắn.
"Anh Lục muốn ăn gì ạ?" Tiêu Hách cầm chiếc thực đơn dán đầy băng dính ra Lục Thanh Yến mới hoàn hồn đáp: "Món nào cũng được, em chọn theo sở thích của em ấy."
Tiêu Hách lén lút tới gần Lục Thanh Yến, tựa như thú con dính người, ngăn cản tầm mắt anh. Anhn im lặng cầm lấy tay cậu. Tiêu Hách thoả mãn vô cùng với sự tiếp xúc này, nhìn lướt thực đơn, cuối cùng vẫn chọn những món thanh đạm.
Hai người chọn ngồi ở vị trí góc. Bà chủ thấy Lục Thanh Yến đến mới nhiệt tình lên, nhớ lại mười năm trước Lục Thanh Yến và Lý Lăng Trí hay đến đây, vẻ mặt vừa vui vừa buồn.
"Chớp mắt cái mấy đứa vào xã hội cả rồi, nhưng với cô thì cô vẫn thấy mấy đứa còn nhỏ lắm." Bà chủ nói xong mới quay sang Tiêu Hách ngồi đối diện: "A Yến, em trai con hả? Đẹp trai quá này."
Bà chủ cầm tay Tiêu Hách vẻ quen thân: "Vừa vào là cô để ý luôn, cao ráo thế cơ mà. Con tên là gì?"
Gương mặt Tiêu Hách khôi phục lại nụ cười ngây thơ khiến người lớn yêu quý. Cậu bắt tay bà chủ, hơi lắc nhẹ: "Chị, em không phải em trai anh Lục đâu, em là bạn trai anh ấy."
Cậu khéo mồm khéo miệng, cậu gọi "chị" khiến bà chủ vui vẻ ra mặt nhưng giây tiếp theo lại bị từ "bạn trai" doạ sợ.
"Ôi chao, hai đứa yêu nhau ư?"
Lục Thanh Yến cười bất đắc dĩ nhưng chuyện này cũng chẳng có gì phải trốn tránh, anh cần cho bạn trai mình danh phận đàng hoàng, huống chi nhóc con tâm lý bất an, anh sẽ không làm người mình yêu phải buồn.
"Đúng thế, mới hẹn hò gần đây."
Bà chủ ngạc nhiên cực kỳ. Sự vụ ầm ĩ năm đó của Lục Thanh Yến và Lý Lăng Trí bà cũng biết, vốn tưởng hai người sau khi trải qua sóng gió lớn như vậy sẽ bên nhau lâu dài, không ngờ lại vẫn chia tay.
Nhưng bà chủ cũng không phải người nhiều chuyện, thân thiện vỗ mu bàn tay Tiêu Hách, ân cần mấy câu rồi bảo hai người từ từ thưởng thức.
Ánh mắt Lục Thanh Yến tập trung về phía Tiêu Hách đang chống cằm nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
"Tiểu công chúa này." Lục Thanh Yến bật cười. Tiêu Hách không lên tiếng, thậm chí còn kiêu ngạo gật đầu đáp lại.
Đúng là Lục Thanh Yến rất thích điệu bộ kiêu ngạo này của cậu. Chắc là thú vui khi nuôi trẻ đây mà. Hai người dùng bữa ăn ngọt ngào tình cảm này xong, trước khi ra ngoài Tiêu Hách còn lấy khăn quàng lên cho Lục Thanh Yến, dắt tay anh đi ra ngoài.
Thật ra Lục Thanh Yến cũng để ý xem hai người khi ở bên nhau có thể hiện bị quá không nhưng không hiểu sao lại nguyên tắc này lại bị Tiêu Hách phá vỡ. Thậm chí, anh mặc cho cậu kéo tay mình đi đâu đó.
_________________________________
Khi Lý Lăng Trí đến nơi, cửa hàng đã vãn người, bà chủ đang thu dọn bát đũa, đứng quay lưng lại với hắn.
"Ôi con trai, sao lại đến đây?" Bà chủ vui vẻ bước đến vỗ vai Lý Lăng Trí. Hắn cười đáp lại, ôm lấy bà.
Được cậu chàng đẹp trai chủ động gần gũi như vậy bà chủ cười toe toét, không ngừng hàn huyên. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa mới hỏi: "Lục Thanh Yến đâu?"
"A Yến hả?" Bà chủ kinh ngạc hỏi lại: "Hai đứa hẹn nhau hả? Cậu ấy vừa mới đi."
Lý Lăng Trí cũng sửng sốt, Lục Thanh Yến rõ ràng nhắn tin kêu chờ hắn ở trong quán. Hắn đẩy hết họp hành rồi nhưng vẫn đến muộn. Hay Lục Thanh Yến chê hắn trễ giờ?
Hắn nắm vai bà chủ, hỏi: "Em ấy đi đâu rồi?"
"Chắc đi về phía Tây. A Yến đi cùng bạn trai mà, chắc chưa đi xa đâu."
Thần kinh của Lý Lăng Trí bị chữ "bạn trai" kia kéo căng: "Bạn trai ư?"
"Ừ. Cô định hỏi hai đứa chia tay lúc nào thế? Tiếc quá mà."
Cổ họng Lý Lăng Trí đượm vị đắng cay: "Em ấy tự nói sao? Bạn trai ấy."
Bà chủ cười cười, nói: "Đúng. A Yến chẳng ngại gì, hai đứa nó cũng đẹp đôi, mà A Yến cười nhiều hơn hẳn."
Lý Lăng Trí có phản ứng chậm đến đâu cũng biết đây là thằng nhóc thối kia giờ trò rồi. Lần đầu hai người gặp nhau đã khó chịu, Lục Thanh Yến hiểu lầm hắn, cuối cùng cũng không hoà bình nổi.
Lần này Lý Lăng Trí vui vẻ đến đây, thậm chí cho rằng Lục Thanh Yến sẽ níu kéo mình, cuối cùng lại chỉ là trò hề.
"Cảm ơn cô, cháu có việc tìm em ấy nên xin phép đi trước.
Lý Lăng Trí cùng chào tạm biệt bà chủ. Bà vỗ vỗ cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Có vài việc không nên cố quá đâu." Hắn hiểu ý bà nhưng chỉ im lặng gật đầu, đi về phía được chỉ.
Mùa thu ở thành phố T ngắn ngủi vô cùng, bây giờ cái lạnh đã leo lên đến cành cây, gió rét bên ngoài cào vào da thịt gây đau rát. Lý Lăng Trí nắm chặt tay bước về hướng họ rời đi, cảm thấy mặt mình gần như đông cứng lại.
Nhưng đi không bao lâu, hắn đã nhìn thấy bóng lưng Lục Thanh Yến. Tiêu Hách nắm lấy tay Lục Thanh Yến bỏ vào trong túi, cố gắng giữ ấm cho anh. Trên đường không có nhiều người, nên Lý Lăng Trí lờ mờ thấy được góc mặt lạnh lùng, thanh tú của Lục Thanh Yến hơi lộ ra, khóe miệng nhếch lên.
Hắn theo đuổi Lục Thanh Yến nhiều năm như vậy đương nhiên hiểu rõ từng cử chỉ của người đàn ông này. Thậm chí, bây giờ nhớ về hơi ấm của Lục Thanh Yến trong vòng tay mình, hắn có cảm giác như chuyện mới ngày hôm qua thôi.
Lục Thanh Yến tính cách lạnh lùng, đối với tình cảm lại càng lạnh nhạt. Hắn vốn tưởng rằng sẽ cố gắng hết sức đi theo người ấy, nâng niu người ấy trong tim, thì cho dù tính cách có lạnh lùng, cứng rắn đến đâu thì ngày nào đó cũng sẽ ấm áp lên.
Tuy nhiên, tình cảm sợ nhất là sự nghi ngờ và xa cách, Lục Thanh Yến cuối cùng cũng thuộc về hắn, nhưng kết cục là người không chịu được sự xa cách lại là chính hắn.
Khi đó, Lý Lăng Trí bốc đồng như một thằng choai choai. Hắn chỉ nghĩ rằng tình cảm là phải thể hiện khoa trương, cho rằng yêu là phải thể hiện cuồng nhiệt, hy vọng rằng Lục Thanh Yến sẽ nói yêu hắn, ôm ấp hắn và kiên định bên hắn không rời chứ không phải thờ ơ rủ đi ăn hay nhắn tin trời lạnh nhớ mặc thêm áo.
Tuy nhiên, những cốc nước muối khi chơi bóng mệt, ánh sáng màn hình đêm khuya khi dự án gặp khó khăn và một Lục Thanh Yến vốn ưa yên tĩnh chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cuộc tụ tập nào của bạn bè của hắn, thậm chí sau khi Lục Thanh Yến thấy hắn không ăn uống tử tế Lý Lăng Trí luôn có thể thấy được những vết sẹo bỏng nhỏ xíu trên tay đối phương.
Từng giọt tình cảm lâu dần thấm vào tim hắn, đến khi vị ngọt lành ấy đột rút khỏi cơ thể hắn mới nhận ra mình đã không rời khỏi nước được nữa rồi.
Khoảng cách giữa Lý Lăng Trí và hai người kia càng lúc càng gần. Tiêu Hách ngó thấy hắn, vẻ mặt vẫn bất cần như không.
Hắn nhìn thấy nhóc con đột ngột đèn Lục Thanh Yến lên tường, ôm eo.
"Daddy, em yêu anh, em yêu anh lắm lắm." Tiêu Hách liếm hôn mặt và tai Lục Thanh Yến như chó con. Anh bị ngứa, lại còn bị Tiêu Hách đè kín mít không tránh được. Cậu gác cằm lên vai anh, nói: "Anh không được rời xa em. Nếu anh ở bên người khác, em ngậm anh về."
Lục Thanh Yến bị cậu làm cho bật cười, đáp: "Đúng là cún con luôn? Em muốn ngậm anh thế nào?"
"Dùng dây thừng trói anh lại, bịt mắt bịt miệng, làm anh không có em thì không sống nổi." Tiêu Hách dịu giọng, Lục Thanh Yến cũng chỉ cho rằng cậu đang làm nũng, không coi là thật.
Nguồn nhiệt ấm áp toả ra từ khăn quàng. Trong đêm rét lạnh chỉ có hai người họ, anh nằm trong vòng tay siết chặt của Tiêu Hách, ngẩng đầu là chạm tới ánh mắt trong veo của cậu nhóc chỉ có mình anh.
"Thế em là cún nhỏ của anh phải không nào?"
Tiêu Hách cúi đầu, ngoan ngoãn chạm chóp mũi lạnh cứng của mình lên mũi Lục Thanh Yến: "Gâu."
Khoảnh khắc ấy trái tim Lục Thanh Yến tê dại khó tả. Anh giơ tay ôm mặt Tiêu Hách, nói: "Anh cũng thuộc về em. Anh yêu em."
Anh chủ động hôn lên. Tiêu Hách đỡ gáy Lục Thanh Yến hôn mãnh liệt. Tiếng môi lưỡi bị liếm mút vang lên dính nhớp, trong đêm tối lại càng có vẻ mờ ám hơn. Một tay khác Tiêu Hách giam Lục Thanh Yến lại, cậu mở mắt nhìn Lý Lăng Trí cách đó không xa.
Đôi mắt đầy chiếm hữu đó nhìn vào ban đêm cực kỳ sắc bén, chúng nhìn thẳng tới, thậm chí còn phát ra ánh sáng xanh lục như dã thú đói khát. Cậu tận tình liếm láp người yêu vừa cướp được, nhe răng ra trong tư thế tấn công. So với dáng vẻ vô tội, vô hại thường ngày như hai người khác nhau.
Trong vòng tay Tiêu Hách là núi tuyết đang tan chảy, người yêu tính cách hờ hững sẽ chỉ mở rộng vòng tay với cậu, chỉ mỉm cười dịu dàng với cậu.
Đó là điều mà Lý Lăng Trí sẽ không bao giờ có lại trong đời.
***
Láo nháo quá thích quá ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.