Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp

Chương 16:




Lúc Tiêu Hách lái xe về đến nhà Lục Thanh Yến còn đang mơ mơ màng màng sắp ngủ nằm ở hàng ghế sau.
Cậu làm tình không biết tiết chế, Lục Thanh Yến bị cậu chịch đến phát ngốc, hiện tại đang tinh dịch đầy mình, cử động mạnh một tí là chảy dọc xuống theo bắp đùi.
Tiêu Hách vòng ra ghế sau, che anh lại kín mít mới bế lên. Lục Thanh Yến thuận theo dựa vào lòng cậu, mơ màng.
Anh nhớ lần trước làm tình xong Tiêu Hách cũng ôm mình chặt thế này. Rõ ràng khi làm thì hung hăng như thế, mà lúc sau lại cứ như cún con sợ bị bỏ rơi.
Anh mặc cho Tiêu Hách cẩn thận lau rửa, mặc áo ngủ cho mình. Đến khi cả hai nằm lên giường, cậu lại gần ôm Lục Thanh Yến, cong cong khoé môi tựa đầu vào lòng anh.
Làm tư thế nũng nịu rồi còn bá đạo kéo tay Lục Thanh Yến đặt lên người mình, như thể là thiếu niên lầm lỡ mới bị Lục Thanh Yến chơi xong. Gương mặt đẹp đẽ cọ cọ ngực Lục Thanh Yến, anh vỗ lưng dỗ cho nhóc con ngủ.
Từ nhỏ đến giờ Tiêu Hách chưa được yêu nhiều như thế bao giờ. Xinh đẹp từ bé nên lúc được mẹ đưa đi thăm người thân hay bị nhầm thành bé gái. Đối với sự thân thiện của người khác, em Tiêu Hách cũng chỉ trốn sau lưng mẹ, chớp đôi mắt to trong veo nhìn mấy ông chú bà dì kỳ lạ hoang mang bối rối.
Nhưng Tiêu Kiến Quốc cho rằng con trai mà tính cách như thế thì quá là kỳ cục.
Em bé Tiêu Hách trông cứ như cục bột, khiến người lớn điên cuồng muốn nuông chiều. Từ nhỏ tính Tiêu Hách đã hiền dịu, Tiêu Kiến Quốc không ngừng bắt cậu phải có khí khái đàn ông lên, về sau có khi còn động tay động chân. Mẹ cậu cũng là người mạnh mẽ, tuy không đành lòng nhưng suy nghĩ lại giống Tiêu Kiến Quốc, lúc dạy con chẳng nương tay tí nào. Người bố chiều chuộng, người mẹ dịu dàng giống như trong cổ tích đối với Tiêu Hách dường như không tồn tại.
Cậu cho rằng về sau mình cũng vẫn mãi là thằng nhóc nhạy cảm mít ướt, không được bố mẹ thương yêu, lại hay bị bạn bè bắt nạt.
Năm cậu mười hai tuổi ấy, mọi chuyện đã thay đổi.
Vào mùa đông miền Bắc, đêm tối ập tới rất nhanh. Bé Tiêu Hách bị bố mẹ bắt về nhà một mình, gió lạnh quật lên mặt khiến cậu không chịu nổi, mới nhớ tới con đường tắt tối tăm có thể tiết kiệm được mười phút.
Tuy Tiêu Hách bị bố mẹ nghiêm khắc dạy dỗ nhưng cũng được bao bọc cẩn thận còn chưa hiểu sự đời. Khi có chiếc ô tô dừng bên cạnh, Tiêu Hách cũng chẳng thấy lạ chút nào, thậm chí khi có ông chú xuống hỏi chuyện cũng ngoan ngoãn mà đáp lời.
"Mẹ cháu là Trì Thanh Nhã đúng không?"
Tiêu Hách ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn: "Sao chú biết tên mẹ ạ?"
Người đàn ông có vẻ hung ác kia nhe răng cười: "Đương nhiên là chú quen mẹ cháu, mẹ cháu chú đến đón cháu."
Tiêu Hách nhớ thầy cô dặn không được đi cùng người lạ nên vẫn từ chối, quay đi tiếp tục về nhà. Nhưng kẻ phía sau vọt lên che mũi miệng cậu. Tiêu Hách chỉ nhớ mùi hương kia cực kỳ khó chịu, về sau lại mất ý thức.
Năm ấy hiện tượng lừa bán trẻ con xảy ra cực kỳ nghiêm trọng. Trường học tuyên truyền rất nhiều nhưng những kẻ bắt cóc đó vẫn lộng hành, khó lòng đề phòng.
Nhà Tiêu Hách trong mắt bọn chúng chính là nhà giàu có ở thành phố T, chúng làm tiền Tiêu Kiến Quốc năm tỷ nếu không lập tức giết con tin.
Lúc ấy Tiêu Kiến Quốc và Trì Thanh Nhã như phát điên. Khi bọn bắt cóc gửi một cánh tay trẻ con đến cho hai người, Trì Thanh Nhã suýt thì phải vào ICU.
Khi Tiêu Hách được cứu, trên người cậu vết thương đã chồng chất. Những kẻ đó cũng chẳng thương tiếc gì Tiêu Hách. Đứa trẻ nhỏ như vậy mà cơ thể không một chỗ nào lành lặn, thở không ra hơi. Cánh tay bị chặt kia không phải là của cậu mà là của một bé trai còn nhỏ tuổi hơn.
Tiêu Hách nhớ tiếng kêu tuyệt vọng của nhóc đó. Nhóc nhỏ như vậy, được cưng chiều nên bụ bẫm lắm. Thậm chí cậu còn nhớ cả dáng vẻ hoạt bát của nhóc ở trường. Tuy hay bắt nạt bạn bè khiến người khác không ưa nhưng cậu vẫn mong hai người có thể được chú cảnh sát cứu.
Về sau, cậu cảm thấy mình không chịu nổi nữa. Năm ngày qua chỉ được cho uống nước lã, toàn thân Tiêu Hách lạnh lẽo, cảm giác sức sống dần trôi đi khiến người ta sợ hãi. Đến ngày thứ bảy, cậu đột nhiên nghe được tiếng động rầm rầm vang lên, ngay sau đó được một anh trai ôm vào lòng. Bị máu me bẩn thỉu dính đầy lên người nhưng anh trai vẫn vỗ lưng cậu an ủi không sao, không có việc gì. Tiêu Hách che miệng khóc, không dám phát ra âm thanh gì. Rõ ràng anh trai lén lẻn vào. Cậu chẳng thể quên tiếng bọn bắt cóc đuổi theo kêu anh trai dừng lại.
Lúc ấy xung quanh cậu được bao bọc bởi mùi hương mát mẻ trên người anh trai, hương vị ấy trong lành, sạch sẽ khiến cậu an tâm.
Về sau báo chí đưa tin đứa trẻ bị bắt cùng cậu khi phát hiện chẳng còn cả tứ chi, toàn thân sũng máu. Gia cảnh nhóc đó cũng chỉ bình thường, tin tức chỉ dậy lên một cái bóng nước rồi lại mất tăm mất tích.
Những kẻ bắt cóc đó bị phán tử hình còn cậu thì xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về tâm lý.
Cậu trở nên nôn nóng, dễ tức giận, chỉ cần có người ngồi song song là sợ hãi. Tiêu Kiến Quốc hay Trì Thanh Nhã đến thăm cậu cũng chẳng thèm để ý. Ai cũng chỉ mang một gương mặt mơ hồ, làm Tiêu Hách không phân biệt nổi, chỉ có chiếc áo sơ mi trên giường mang mùi của anh trai kia mới làm cậu yên tâm được.
Tinh thần Tiêu Hách kia bị tổn thương nặng nề, thậm chí xuất hiện hành vi tổn thương người khác. Chỉ cần xung quanh có vật sắc nhọn, cậu sẽ cầm lấy động tay động chân với người xung quanh, tưởng tượng ra cảnh họ bị chặt tay chặt chân vô cùng khủng khiếp.
Tiêu Hách biết tinh thần của mình đã trở thành một đao phủ tàn nhẫn. Năm ấy Trì Thanh Nhã ôm một con cún con đến cho cậu. Ngày trước Tiêu Hách rất thích động vật nhỏ, bà hy vọng rằng nó có thể làm chỗ ký thác tinh thần cho con nhưng vừa ra khỏi phòng Trì Thanh Nhã đã nghe được tiếng cún con kêu thảm thiết, quay trở lại đã thấy tay Tiêu Hách đầy máu còn cún con khập khiễng chạy trốn.
Mặt Tiêu Hách ngơ ngác, hai tay lại run lẩy bẩy, sợ hãi gọi anh ơi. Trì Thanh Nhã đau lòng, ôm con khóc thất thanh.
Ngày qua ngày trị liệu tâm lý, cuối cùng Tiêu Hách cũng có thể sinh hoạt bình thường được nhưng tính cách cậu đã thay đổi quá nhiều. Quá thiếu cảm giác an toàn khiến cậu có ham muốn chiếm hữu cực kỳ biến thái còn với người xa lạ thì lạnh nhạt. Trong đầu cậu thỉnh thoảng sẽ nảy ra những ý tưởng tàn nhẫn, Tiêu Kiến Quốc và Trì Thanh Nhã phải bỏ rất nhiều thời gian ra bầu bạn trong quá trình trưởng thành với con mới khiến Tiêu Hách không lầm đường lạc lối.
Tiêu Hách ngửi mùi hương lành lạnh kia trên người Lục Thanh Yến mà thả lỏng lại. Anh hôn đỉnh đầu cậu như dỗ trẻ con, vỗ lưng, kiên nhẫn ru ngủ mới trấn an được tinh thần ai kia, sự ghen tuông với Lý Lăng Trí cũng mới bình ổn lại.
"Daddy, anh có bỏ em đi không?" Tiêu Hách lăn vào lòng Lục Thanh Yến, giọng nghẹn ngào. Cậu ôm chặt trong tay rồi vẫn không chắc chắn, vẫn cần Lục Thanh Yến xác hứa hẹn một lần nữa.
"Không đâu." Lục Thanh Yến vuốt ve mái tóc và gương mặt cậu. Không gian mờ tối khiến người ta cảm thấy yên ắng, làn da ấm áp của hai người sưởi ấm lẫn nhau. Tiêu Hách có thể cảm giác được lồng ngực Lục Thanh Yến đang phập phồng, tựa như thế giới này chỉ còn hai người họ còn anh thì lúc nào cũng nuông chiều mình.
Tiêu Hách đắm chìm với sự dịu dàng của Lục Thanh Yến. Người đàn ông lạnh nhạt này chỉ tốt với cậu thôi, chẳng sợ cậu ngang ngược thế nào anh cũng dung túng. Tiêu Hách bị anh thiên vị quá đã chẳng thoát ra được.
Cậu nghĩ rất xa xôi, nghĩ tới tất cả những tiểu tiết trong cuộc sống với anh sau này. Lục Thanh Yến thích nhà đơn giản, vậy mua nhà xong sẽ trang trí theo ý anh. Lục Thanh Yến không thích bị quấy rầy lúc làm việc vậy cậu sẽ sắp xếp một phòng làm việc riêng. Mà phòng ngủ phải có một cái cửa sổ sát đất, thế thì hai người có thể ngồi bên nhau trên sô pha mềm mại mà ngắm sao. Cậu cũng phải hỏi xem sữa tắm Tiêu Hách dùng loại nào, thế thì chỉ cần tắm xong mỗi khi Lục Thanh Yến ở bên cậu cũng có thể ngửi được mùi hương của anh...
Thậm chí Tiêu Hách chỉ tiếc không thể treo trên người Lục Thanh Yến được.
Những tưởng tượng ấy tốt đẹp quá, khóe miệng Tiêu Hách bất giác cong lên, lời nói cũng ngây thơ vô cùng.
"Daddy ơi, mình mua nhà đi."
Bàn tay vuốt tóc cậu dừng lại: "Sao tự nhiên lại muốn mua nhà?"
"Muốn kết hôn với anh, muốn được anh cưới, muốn ngày nào cũng ở bên daddy."
Lục Thanh Yến sờ sờ vành tai hơi lạnh của cậu. Tiêu Hách nghe được anh khẽ nói "Ừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.