Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp

Chương 8:




Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà mưa càng lúc càng to và Lục Thanh Yến đang lái xe đến trường cũng càng lúc càng bực bội.
Tin nhắn gửi Tiêu Hách cũng không nhận được phản hồi, gọi điện thoại cũng không nghe, chẳng biết là Tiêu Hách có thấy không hay là cậu lại tức rồi. Trong chuyện tình cảm, Lục Thanh Yến cũng hiểu được đạo lý rút lui an toàn, kể cả lúc yêu Lý Lăng Trí cũng không giao phó tất cả của bản thân ra. Anh ít khi để cảm xúc ảnh hưởng đến sự lựa chọn của mình, lại càng đừng nói đến công việc. Ấy vậy mà hiện tại anh lại loạn lên vì Tiêu Hách.
Anh cũng không biết mình thích Tiêu Hách ở chỗ nào mới có thể quan tâm nhóc con đến thế.
Nước mưa chảy ào ào trên kính xe. Lục Thanh Yến không biết Tiêu Hách đang ở đâu. Anh lo cho nhóc ngốc chỉ biết chờ một chỗ mà lại quên rằng Tiêu Hách cũng là người trưởng thành trời mưa biết tự đi trú mưa.
Bản năng của anh thấy Tiêu Hách sẽ đứng một chỗ chờ anh, giống như một nhóc con chờ người lớn đến đón vậy.
Cuối cùng xe cũng đến cổng trường. Lục Thanh Yến hạ cửa sổ tìm Tiêu Hách, quả nhiên thấy được một bóng người đang co cụm dưới gốc cây.
Tiêu Hách trùm mũ áo hoodie ngồi xổm trên mặt đất, lưng đeo balo, một tay buông thõng một tay cầm chiếc điện thoại đang loé sáng.
Nhóc con cứ trú dưới tán cây như vậy, nước mưa chảy qua kẽ lá, rơi xuống làm Tiêu Hách trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Trong nháy mắt, trái tim Lục Thanh Yến như bị đánh mạnh một phát.
Đang mưa, hiện tại trước cổng trường đã chẳng còn người. Lục Thanh Yến cầm ô vội vàng bước tới trước mặt Tiêu Hách.
Có người đến, người Tiêu Hách hơi run lên, cậu cứ thế mà ngẩng đầu, nhìn Lục Thanh Yến với đôi mắt đỏ bừng.
Thoạt nhìn trông Tiêu Hách đáng thương lắm. Gương mặt đẹp đầy vẻ tủi hờn, giọt nước đọng trên hàng mi trượt xuống gò má tựa như đang khóc.
Lục Thanh Yến đặt ô sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, ôm hai má Tiêu Hách cho ấm lên. Anh không ngờ vừa chạm vào nhóc con đã rơi nước mắt.
Người đẹp rơi lệ có thể khiến người ta mất lý trí. Tiêu Hách hạ mắt, hàng mi dày rủ xuống, gương mặt trắng sứ như trở nên trong suốt trong bóng đêm. Cậu kề mặt vào tay Lục Thanh Yến, im lặng chảy nước mắt, tay giữ lấy tay anh, cọ cọ độ ấm làm nước mắt cũng dính luôn vào.
"Em tưởng anh không đến..." Tiêu Hách nói, khuôn mặt nằm trọn trong đôi bàn tay anh. Sống mũi cao cọ vào lòng bàn tay. "Em chờ anh lâu quá."
"Xin lỗi." Lục Thanh Yến thành khẩn nói. Anh đúng là bị hình ảnh đáng thương này của Tiêu Hách đâm thẳng vào làm trái tim nhói lên, cũng tự trách bản thân. Rõ ràng đã hứa đến trường đón người ta làm sao mà lại quên mất.
Anh đưa nhóc con Tiêu Hách lên ghế phụ ngồi, cầm chăn trên xe khoác cho cậu. Tiêu Hách cúi đầu chẳng nói chẳng rằng. Nhưng Lục Thanh Yến vừa lên xe lại xích lại ôm chặt anh.
Lục Thanh Yến bật đèn, mặc kệ Tiêu Hách được đằng chân lân đằng đầu ôm chặt mình. Trong lòng anh có dòng nước ấm lạ lẫm chảy qua. Bên gò má anh là mái tóc mềm mại vẫn còn hơi ẩm của cậu và hương nhàn nhạt, dễ chịu toả ra từ cơ thể ấy.
Lúc này, anh có thể cảm nhận được cơ thể đầy sức sống của nhóc con lúc này đang nóng hầm hập, hai cánh tay rắn chắc giam chặt lấy anh. Lục Thanh Yến chưa bao giờ được ôm trọn vào lòng như vậy.
Tựa như được rơi vào bể tình ấm áp vậy, thoả mãn mọi nỗi lòng. Được người khác ỷ lại hoàn toàn như thế quả là một cảm giác tuyệt vời.
"Anh Lục, anh thích em được không?" Tiêu Hách đột nhiên tỏ tình trong hoàn cảnh dễ khiến người ta thất thủ nhất. Cậu gối lên bờ vai anh, nũng nịu xin anh chia cho một chút tình cảm, vòng tay siết chặt eo anh không rời. "Em muốn ở bên anh."
Cậu có thể dễ dàng mà ôm trọn vòng eo Lục Thanh Yến, tựa như mượn điều đó để làm thoả mãn ham muốn chiếm hữu kỳ dị của mình, kéo Lục Thanh Yến vào trong lòng, không cho động đậy.
Lục Thanh Yến chỉ có thể vỗ lưng cậu, nói: "Chúng ta hơn kém nhau mười tuổi, hơn nữa tính cách tôi cũng không dễ chịu." Anh lạnh nhạt trần thuật: "Có lẽ cậu cũng không nếm trải được cảm giác yêu đương với tôi đâu."
"Không sao mà." Tiêu Hách tham lam hít mùi hương dễ chịu nơi cổ Lục Thanh Yến: "Anh chỉ cần đồng ý thôi, em thích anh là đủ, em sẽ đối tốt với anh."
Lục Thanh Yến im lặng một lúc lâu. Lúc Tiêu Hách thất vọng cho rằng anh sẽ từ chối mình thì lại nghe được đối phương thở dài rồi đáp: "Ừ."
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Hách quả thực thể tin vào tai mình nữa. Cậu cho rằng Lục Thanh Yến cực kỳ khó theo đuổi, thậm chí đã tính đến nước "mưa dầm thấm lâu" nhưng không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, thậm chí làm cậu có cảm giác trở tay không kịp.
Tiêu Hách mừng như điên. Lần đầu tiên gặp Lục Thanh Yến cậu đã rung động rồi, không chỉ là vẻ bề ngoài đẹp ấn tượng mà còn cả cảm giác quen thuộc mà anh đem lại.
Cảm giác ấy không biết từ đâu mà đến, túm chặt đầu óc Tiêu Hách khiến cậu chẳng thể rời mắt khỏi anh.
Không khí yên tĩnh trong xe trở sau lời tỏ tình của nhóc con bỗng chốc thật mờ ám. Tiêu Hách quay đầu cọ mũi với Lục Thanh Yến, tư thế tựa như mời gọi.
Lục Thanh Yến ngầm đồng ý hơi hơi hé miệng, Tiêu Hách ngậm lấy đôi môi mềm mại ấm áp của anh mà liếm mút.
Cậu ngấu nghiến bờ môi Lục Thanh Yến, mút tới mút đi cánh môi đỏ hồng. Tiêu Hách nghiêng đầu, nghiêm túc hôn anh.
Đó là một nụ hôn không nhiều vị tình dục, lại lộ ra tình cảm ngây ngô của cậu nhóc nhưng lại khiến người ta nóng bừng lên. Lục Thanh Yến tự giác ôm gáy Tiêu Hách, kéo cậu lại gần mình. Tiêu Hách thấy vẻ mặt hứng tình của anh, nụ hôn ngây ngô ngay lập tức trở nên mãnh liệt hơn.
"Tiểu Hách... Ư..." Khoang miệng Lục Thanh Yến bị Tiêu Hách chiếm trọn. Chiếc lưỡi linh hoạt quấy đảo bên trong khiến anh không còn đường phản kháng.
Đôi môi hai người dựa sát không một khe hở, chỉ có nước bọt chảy ra từ khoé miệng. Lục Thanh Yến bị cậu đè lên ghế, bị bắt nhận lấy nụ hôn như dã thú này.
Mãi đến khi Lục Thanh Yến bị hôn đến mức nghẹn đỏ cả mặt, cằm tê dại không khép được Tiêu Hách mới lưu luyến buông ra, tỏ vẻ đáng thương, tựa đang phe phẩy đuôi, khàn giọng nói: "Daddy, em cương rồi."
Lục Thanh Yến bị chữ "daddy" của cậu kích thích đến không chịu nổi, chỉ thấy như có ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới rồi lan ra, nhiệt tình mà chào hỏi với bên dưới của Tiêu Hách.
Tiêu Hách liếm mặt anh như cún con, đuôi mắt ửng đỏ, đôi tay ấn nhẹ lên bụng anh tựa như thú con nhào bột.
Lục Thanh Yến bị trêu chọc chịu không nổi, thầm nghĩ khó trách có người không chịu nổi người yêu làm nũng. Tiêu Hách nũng nịu bằng gương mặt đẹp trai ngây thơ này thì anh cũng không nỡ để cậu phải khó chịu.
"Về nhà." Lục Thanh Yến hôn hôn cằm cậu. Tiêu Hách giật mình tựa như tai cũng dựng thẳng lên theo, nghiêm túc nhìn anh.
Lục Thanh Yến cười cười, lại hôn chóp mũi ướt mồ hôi của cậu, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của cún con, đáp: "Về nhà cho em ăn no."
***
Hô hô đoạn sau đợi êm dzìa nhà nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.