Tiểu Đằng dắt cả nhà đến trường đua ngựa.
Mùa đông, nơi đây đã không còn màu xanh bát ngát mà trở nên hiu quạnh, đúng lúc có tuyết đổ xuống, tuyết trắng mênh mông bao phủ trong làn áo bạc, vô biên vô hạn, đẹp như sóng dậy ầm ầm.
Đám con nít nhảy nhót tung tăng, chân ủng đi ngựa, đầu đội mũ bảo vệ, tranh nhau chen lên ngựa. Tiếu Tử đã cưỡi lên một con ngựa Anh Quốc, được huấn luyện viên cho phép, nó đạp ngựa chạy đi.
Không khí giữa đông thanh tân lạnh lẽo, miệng mũi thở ra sương trắng, tuấn mã hí lên, móng ngựa dẫm lên tuyết vang lên những tiếng lộp bộp. Tiếu Đằng đứng trong gió rét, nhìn con anh.
Không chỉ có Tiếu Ẩn, ngay cả Tiếu Lâm cũng đã cưỡi ngựa quen. Thiếu nữ mười lăm tuổi thành thục dong ruổi trên ngựa, dáng m kiên cường ưu mỹ, khí khái anh hùng hừng hực.
Ghìm dây cương, thiếu nữ tóc ngắn trên yên ngựa nhìn qua hệt như một cậu trai, Tiếu Lâm nói: “Con muốn làm người cưỡi ngựa giỏi nhất!”
Tiếu Đằng nhìn nụ cười rạng rỡ của con, lại nhìn Dung Lục bên cạnh.
Anh thấy Dung Lục ở nhà bí bách ngột ngạt nên mới dắt cậu ta ra ngoài. Dù sao thì lần trước giận anh, Dung Lục cũng một mình chạy tới trường đua giải sầu. Cưỡi ngựa là cách tốt nhất để giảm stress, anh nghĩ, có lẽ sẽ hữu dụng.
Thể trạng của Dung Lục gần đây không tốt, thích ngủ sợ lạnh, hay ngơ ngác, nhưng nếu hỏi, cậu ta sẽ bảo không có gì, đơn giản là vì trời lạnh nên lười biếng.
Dung Lục nói mùa này nên lười, Tiếu Đằng cũng không tàn nhẫn sai bảo cậu nữa, không có việc thì chẳng bao giờ gọi Dung Lục đến công ty, mấy chuyện cần lo cũng chẳng để cậu ta nhúng tay vào.
Tiếu Đằng giải thích rằng đây là hành động thương hương tiếc ngọc.
Mà không biết là do trời lạnh hay vì lý do gì, Dung Lục chẳng có tí nào gọi là hứng thú. Không còn nóng lòng muốn thử như trước kia, chỉ giấu nửa mặt sau cổ áo bành tô, lười biếng mệt mỏi.
Tiếu Đằng nhìn cậu ta, hỏi: “Thấy không khoẻ hả?”
Dung Lục cười: “Không.”
Đối mặt với sự lười biếng của cậu ta, Tiếu Đằng khó có khi chủ động mà hỏi: “Muốn đua ngựa không? Cậu cưỡi Glory nhé?”
Dung Lục cười đáp: “Thôi không cần đâu.”
“Làm sao?” Tiếu Đằng bất ngờ, “Không phải cậu rất thích Glory à?”
Glory là con ngựa rất xuất sắc, ngay lần gặp đầu tiên, Dung Lục đã thích nó vô cùng, thế nào cũng phải cưỡi thử một lần, hiện tại được chủ nhân cho phép, theo lý mà nói thì đây là chuyện cầu cũng không được mới phải.
Dung Lục cười nhẹ, nói: “Vẫn thích nó mà.”. đam mỹ hài
Tiếu Đằng nhìn cậu, thanh niên nhìn lại rồi dời tầm mắt.
Tiếu Đằng nói: “Làm sao, không dám so tài với tôi à? Hay là sợ nó hất cậu xuống?”
Dung Lục chẳng hề lay động dưới sự khích tướng của anh, cười miễn cưỡng: “Giờ nó cho em cưỡi rồi. Em chẳng cần chứng minh gì cả.”
“…”
Đúng, thuần phục thành công, cuối cùng sẽ mất đi sự cuồng nhiệt.
Người hay ngựa, quả thật đều như vậy.
Tối. Trước lúc ngủ, Tiếu Đằng lại nhìn mình trong gương.
Anh vẫn cao to đẹp trai, thành thục sắc bén, không già trước tuổi.
Năm tháng coi như không bạc tình với anh.
Thời niên thiếu anh đã có vẻ thận trọng hờ hững, hệt như ông cụ non, không có sự dồi dào nhiệt huyết như của Tiếu Huyền, mà năm tháng qua đi, vẫn là dáng dấp ấy.
Vẻ ngoài này, thật sự có sức hấp dẫn như vậy sao?
Hoặc là, người có hứng thú với anh, đều chỉ vì thuần phục?
Anh với Dung Lục, Dung Lục với anh, cuối cùng là tồn tại vì cái gì, anh vẫn luôn mờ mịt không rõ. Nhưng giờ khắc này, xuyên thấu qua màn sương mù, anh có thể thấy mờ mờ manh mối.
Rất nhiều chuyện không có cách nào suy nghĩ.