Để cho mọi người nhìn thấy.
Vú Vu và một người giúp việc, còn có Trình Dục Tú và Tông Khải Phong, tất cả đầu ở đây, nếu như là buổi tối…
Tông Cảnh Hạo vùi vào cổ cô cười: “Vậy có phải về phòng là tốt nhất không.”
Lâm Tân Ngôn nhìn bóng cây bên ngoài, đầu óc quay cuồng, thị lực của cô cũng bị mờ đi, mơ hồ đáp lại một tiếng “vâng”. Âm thanh rất thấp nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn nghe rõ.
Anh ôm eo cô ngồi xuống sofa, Lâm Tân Ngôn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Trong phòng khách chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào từ cửa sổ. Tông Cảnh Hạo vừa đáp lại nụ hôn của cô, vừa bế cô lên lầu.
Cửa phòng tầng hai bị đẩy ra, Lâm Tân Ngôn lý trí nói: “Hai đứa trẻ vẫn còn ở dưới…”
“Chút nữa anh sẽ bế em xuống.”
“Nhưng…”
Ngón tay anh đè lên môi cô, lướt nhẹ đôi môi mềm mại của cô. Anh nhìn xuống, ánh trăng chiếu vào làm sáng một nửa khuôn mặt anh, phong lưu mà có chút lưu manh. Anh luồn vào bên trong áo cô, rồi dừng lại ở ngực: “Trong này chỉ được nghĩ về anh thôi.”
Anh áp khuôn ngực chắc chắn của mình vào cô, cánh tay ôm quanh eo cô. Anh hôn lên tóc, vành tai cô, rồi thuần thục cởi từng cúc áo của cô ra.
Lâm Tân Ngôn rùng mình.
Đối diện với anh, Lâm Tân Ngôn không bao giờ có được ưu thế.
Kể cả bắt đầu chủ động, nhưng cuối cùng vẫn lai là bị động.
Còn anh, vừa bá đạo lại ngang ngược.
Cuối cùng Lâm Tân Ngôn chìm vào giấc ngủ, cô bị anh làm cho không còn chút sức lực nào, cô mệt đến mức không biết bản thân mình ngủ từ lúc nào, cũng không biết Tông Cảnh Hạo có bế cô xuống không. Ngủ đến nửa đêm thì cô nghe thấy tiếng mở cửa, đúng lúc đó cô khát nước, định mở miệng ra thì nhìn thấy ánh đèn chiếu trong phòng. Trên chiếc sofa màu đỏ còn có một bóng đen, bóng người đó còn di chuyển, rồi lúc sau yên tĩnh trở lại.
Lâm Tân Ngôn dụi dụi mắt, nhìn kĩ xem người đó là ai.
“Sao anh không ngủ?”
Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại xuống rồi đến gần: “Anh tỉnh rồi?”
Lâm Tân Ngôn hơi nhíu mày: “Khát.”
Anh trầm mặc hai giây rồi đến bàn rót cho cô cốc nước, anh đi nhanh lại nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh giấc, rồi dần mọi thứ trở nên rõ ràng, cô cầm cốc nước đưa lên miệng, dòng nước ấm áp dần chảy xuống làm dịu đi sự khô cạn trong lưỡi.
“Uống nữa không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, quay đầu nhìn thời gian mới phát hiện đã năm rưỡi, hóa ra trời sắp sáng rồi.
“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.
“Ngủ một lúc.” Xong chuyện, anh ôm cô ngủ một lúc rồi bị chuông tin nhắn điện thoại làm tỉnh giấc, là tin nhắn Quan Kình gửi cho anh, anh điều tra được Văn Khuynh phái người đến Bạch Thành.
Vốn dĩ có thể khẳng định Văn Khuynh biết mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú.
Anh cố ý tìm phụ nữ cho anh ta, đoán chừng cũng vì mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú nếu không như ý anh, thì sẽ...
Lâm Tân Ngôn dần tỉnh lại, Tông Cảnh Hạo đặt cốc nước của cô xuống, chỉnh lại áo ngủ cho cô, tất cả những dấu vết hôm qua đều do anh lưu lại, anh ngồi xuống giường cài lại cúc áo cho cô.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn tay anh, ngón ta anh thon dài, móng tay được cắt gọn gàng và sạch sẽ.
Cô khàn tiếng nói, không biết là do vừa ngủ dậy hay là do cái gì khác: “Cô Trần đó trông rất xinh.”
Tay Tông Cảnh Hạo dừng lại, ngẩng mắt nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, cô cười: “Anh nói anh cũng là người đàn ông bình thường, anh có bảy phần tình sáu phần dục, anh có khát vọng với người phụ nữ đó cũng bình thường.”
Trong lòng cô rất bất an, bản thân cô cũng không biết làm sao, chỉ nghĩ nếu như có một ngày Tông Cảnh Hạo ngủ cùng người phụ nữ khác thì cô sẽ rất buồn, hơn nữa không thể chấp nhận.
“Anh sẽ... cùng với người phụ nữ khác...”
Tông Cảnh Hạo vuốt nhẹ vài sợi tóc của cô, cố tình không hiểu lời cô nói: “Cùng với người phụ nữ khác làm sao?”
Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Anh biết ý em là gì mà.”
“Anh không biết.” Anh tiếp tục giả ngốc.
Lâm Tân Ngôn nghiến răng: “Anh sẽ ngoại tình chứ?”
Tông Cảnh Hạo rơi vào trầm mặc, như câu hỏi này rất khó trả lời.
Lâm Tân Ngôn chau mày, vào đúng lúc cô sắp tức điên lên thì anh hôn nhẹ lên môi cô: “Không muốn anh tìm người phụ nữ khác thì làm anh thỏa mãn đi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn mặt anh, yên tĩnh vài giây rồi bất ngờ cắn vào vai anh: “Nếu như anh phản bội em, thì em sẽ giết anh.”
Tông Cảnh Hạo ngồi im, đến lông mày cũng không chau lại, miệng cười nói: “Anh sẽ không cho em cơ hội cắn chết anh.”
Anh ghì chặt lấy người cô, lật người đè cô xuống: “Muốn chết, thì chết trên người em”
“Tông Cảnh... Hạo”
……
Lúc Lâm Tân Ngôn tỉnh giấc một lần nữa cũng đã gần mười giờ, bên cạnh không có ai, thậm chí không còn hơi ấm, có lẽ đã rời đi từ sớm rồi.
Cô đỡ lấy cổ, trong lòng thầm mắng Tông Cảnh Hạo hàng nghìn lần.
Hôm qua Tông Cảnh Hạo nghe con gái nói xong liền nhắn tin cho Quan Kình bảo cậu ấy mua một bộ. Hiệu suất làm việc của Quan Kình rất cao, sáng sớm nay đã mang đến rồi.
Lâm Hi Thần đắm chìm đam mê vào trong bộ “Trận địa bí mật” nên không thèm quan tâm tại sao Lâm Tân Ngôn không ngủ ở phòng đó.
Còn Lâm Nhụy Hi rất dễ dỗ, Tông Cảnh Hạo bế bế rồi hôn hôn là không cần giải thích nữa, mọi người cũng quên điều tra luôn.
Lâm Tân Ngon không biết làm sao nói với hai đứa trẻ thì bây giờ cô cũng có thể thở phào một hơi.
“Đói rồi chứ?” Vú Vu cười rồi đưa thức ăn cho cô: “Mau ăn đi mau ăn đi.”
Lâm Tân Ngôn thực sự rất đói, bụng còn phát ra tiếng kêu.
Cô ngồi xuống bàn ăn ăn, còn anh lấy điện thoại gọi điện cho Quan Kình.
Quan Kình lúc này đang ở phòng hội nghị, Tông Cảnh Hạo đang họp.
Đột nhiên điện thoại anh reo lên, cắt ngang lời nói của Tông Cảnh Hạo.
Anh lạnh lùng nhìn qua đó.
- -----------------