Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 43: Cá cược?




Chúng tôi tiến giai đoạn tìm hiểu, ờm gọi là "mập mờ" ấy nhỉ? Xác định cả hai đều có tình cảm với nhau khiến tôi ảo tưởng như mình đang sống trong thế giới cổ tích, đôi lúc nằm ườn trên giường, tôi tự hỏi liệu những gì xảy ra mấy ngày qua có thật không? Hay chỉ là những giấc mơ do tôi vẽ nên. Khi bản thân trong tình trạng suy tư ngẩn ngơ như vậy, Hoàng luôn là người xuất hiện đánh thức tâm trí tôi.
Tin nhắn của cậu được tôi ghim đầu messenger hiện lên.
Trung bình cuộc nhắn tin của những đứa khờ yêu nhau.
CH4: [Quỳnh hoàn hảo thật, nhưng vẫn thiếu một thứ.]
Tan: [Thiếu gì?]
CH4: [Tao nè.]
CH4: [Nhỡ một mai Quỳnh đợi lời tỏ tình chính thức của tao lâu quá rồi chán tao thì sao?]
Tan đã seen.
CH4: [Quỳnh chán tao thật à?]
Tan đã seen.
CH4: [Quỳnh định tìm thằng khác thay thế tao rồi?]
Tan đã seen.
CH4: [Quỳnh đừng bỏ tao!!!]
Tan: [Cũng sắp rồi đó.]
Tôi nằm ườn trên giường, miệng không ngừng cười khúc khích vì tin nhắn đáng yêu của Hoàng, từ khi chúng tôi tiến vào mối quan hệ tìm hiểu, tôi mạnh dạn với cậu hơn thì phải? Có lẽ vì biết cậu cũng có tình cảm với mình chăng? Đúng rồi, khép lại những tháng ngày chỉ biết lén lút nhìn cậu bằng đôi mắt ngưỡng mộ, mỗi lần bị cậu nắm thóp chỉ dám vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, rồi tự trấn an trái tim đang không ngừng đập loạn nhịp của mình.
Nhưng thời đại của Hương Quỳnh đã đến, bây giờ tôi đã có đủ dũng khí mà đường hoàng đối diện với tình cảm bấy lâu nay của mình. Làm sao đây khi crush đã sắp thành người yêu của tôi rồi, gạo đã nấu thành cơm Ahaha.
Song, dù cả hai có đang hạnh phúc thế nào, cũng không thể quên nhiệm vụ chính trước mắt của mình được - kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh ngày càng đến gần.
Học sinh tham gia kì thi học sinh giỏi tỉnh của 11A5 cũng đang rất gấp rút cày ngày cày đêm kiến thức. Tôi cũng không ngoại lệ, tuy nhiên việc ôn thi của tôi giảm đi kha khá áp lực. Một phần nhờ công lao dạy dỗ tận tụy của thầy, một phần là nhờ crush, à nhầm bây giờ đã thành "người yêu dự bị" chỉ dẫn kĩ càng.
Khánh Hoàng thật sự rất rất giỏi, không chỉ riêng hoá học, mọi môn học khác cậu đều học rất tốt. Hoàng giỏi nắm bắt người khác, trong một bài giải hoá, cậu rất nhanh tìm ra những lỗi sai vụn vặt mà tôi hay mắc phải, những lối đi cũ rích luôn dẫn tôi vào ngõ cụt mỗi khi làm bài hay thói quen hấp tấp khiến tôi bỏ sót các số liệu chưa được khai thác trong đề.
Gió từ chiếc quạt trần nhà thầy thổi vi vu mất rượi, Hoàng đang xem xét bài giải của tôi và cậu, lúc Hoàng tập trung trông cực kì nghiêm túc, cả người toát ra phong thái uy nghiêm lãnh đạm. Cậu ấy xoa đầu tôi, miệng tấm tắc khen ngợi.
"Cách làm của Quỳnh mới mẻ thật, tao cũng chưa nghĩ đến có phương pháp giải nhanh như thế này."
Miệng tôi cười toe toét, được Hoàng khen có khi còn sướng hơn được trúng thưởng, tôi phồng mũi đắc ý, giọng tự hào.
"Thấy tao giỏi không?"
"Công chúa của tao lúc nào cũng giỏi." Bàn tay Hoàng trượt từ đỉnh đầu xuống má và véo nhẹ.
Nhận được câu trả lời ưng ý, tôi vui sướng cực kì, miệng reo lên: "Tự nhiên thấy Khánh Hoàng đẹp trai quá đi mất."
Hoàng quay mặt sang chỗ khác, cậu lấy tay che nửa mặt, đôi tai ửng hồng.
"Đẹp trai thế mà vẫn có người muốn bỏ theo thằng khác đấy."
Cậu ấy cố tình gợi lại đoạn tin nhắn ngắt quãng vào hôm trước, tôi hơi ngại ngùng vì đã trêu cậu hơi lố.
"Đâu có, người yêu dự bị của tao đẹp trai nhất luôn, sao dám bỏ được đây."
"Tại sao không phải là người yêu tương lai mà là người yêu dự bị?" Hoàng chất vấn.
"Thì có khác nhau à?"
"Sao lại không khác nhau, khác một trời một vực, người yêu dự bị tức là tao chỉ là một trong những lựa chọn khác của Quỳnh." Cậu ấy bĩu môi hờn dỗi: "Quỳnh còn để ý thằng nào khác đúng không?"
"Ơ, đâu có, tao chỉ thích mỗi mình Hoàng." Tôi lay lay người cậu, ra sức dỗ dành người yêu tương lai, riết rồi không biết tôi hay cậu mới là công chúa nữa.
"Hoàng thích thì là người yêu tương lai, được chưa?"
"Tao thích? Vậy là Quỳnh không thích đúng không? Nghe miễn cưỡng quá đi." Cậu ấy bĩu môi, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng ban nãy biến đâu sạch sẽ, thay vào đó là một em bé to tổ chảng đang giận dỗi.
Người thầy đang khom lưng giảng bài và lớp học chỉ biết lặng lẽ lắc đầu thở dài trước đôi gà bông đang tác quai tác quái trong lớp học yên tĩnh.
Trước mặt tôi hiện tại là Tô Anh Minh – cậu bạn học 11A2 đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi hoá cấp trường năm ngoái. Tôi đã nghe danh tiếng Anh Minh từ rất lâu, cậu được mệnh danh là "quái vật hoá học" của khối tự nhiên, cơ mà từ ngày người yêu tương lai tôi chuyển đến thì cái danh đó gần như đi vào dĩ vãng. Nhưng mà phải công nhận, Anh Minh là một trong những đối thủ đáng gờm để cạnh tranh trong kì thi sắp tới.
Tôi và cậu ấy chưa có một cuộc nói chuyện tử tế nào, dù học chung lớp bồi dưỡng. Bởi mỗi lần nhìn thấy tôi, Anh Minh trông rất ngại ngùng.
Anh Minh ngồi đối diện tôi, chỗ của Thanh Hà. So với lần nói chuyện ngại ngùng cuối năm lớp 10, cậu ấy bây giờ trông mạnh mẽ và tinh nghịch hơn nhiều, còn có phần láu cá.
"Trông Quỳnh quen lắm, giống ai ấy nhỉ? " Anh Minh cong môi cười, mắt chăm chú nhìn tôi.
"Chắc cậu nhầm tớ với ai rồi, tớ có giống ai đâu?"
"Sao nhầm được, giống người yêu tương lai của tớ ý."
Rắc.
Cây bút bi trên tay Hoàng gãy đôi làm hai.
Sắc mặt lạnh tanh của Hoàng nhăn nhúm lại, miệng phàn nàn.
"Mua phải bút hàng dởm rồi."
Tôi nuốt khan, thấy mực văng tung toé trên tay Hoàng, tôi lo lắng hỏi han, vội lấy giấy lau cho cậu.
"Tao tự làm được, Quỳnh nói chuyện với "người yêu tương lai" tiếp đi."
Nghe cái giọng thấy ngầu ngầu mà ai biết được thân tâm cậu đang chua như dấm. Khuôn miệng Hoàng giật giật nhẹ, tôi biết cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh, bằng chứng là bàn tay lau mực của cậu đang run bần bật.
Anh Minh khẽ nhíu mày, dời sự chú ý sang Hoàng.
"Nghe danh cậu từ bên chuyên đã lâu, cậu chuyển qua trường mới chắc chưa quen hết bạn nhỉ? Tớ và Quỳnh đã học chung từ năm ngoái rồi nè."
Anh Minh cố tình nhấn mạnh hai chữ "học chung" tức ý chỉ cậu ấy và tôi đã quen từ năm ngoái, còn Hoàng chỉ mới quen tôi năm nay do chuyển trường. Hình như Minh hiểu lầm rồi.
Hoàng cười khẩy: "Tôi quen Quỳnh từ hồi nhỏ rồi."
Anh Minh cười gượng: "Hai cậu quen nhau lâu thế à?"
Bầu không khí của hai con người trước mặt u ám kinh khủng, luồng khí lạnh truyền đến làm tôi nổi cả da gà. Tôi chỉ biết âm thầm giương mắt nhìn người yêu tương lai REALngười yêu tương lai FAKE đấu trí trước mặt.
"Nghe bảo năm ngoái cậu thi vượt cấp giành được giải nhất cấp tỉnh, cho tôi làm quen học hỏi được không?"
"Không." Hoàng thẳng thắn trả lời.
"Thế hôm nào giao lưu trình độ với tôi thử, tôi cũng thuộc hàng khủng ở trường này đấy, chắc cậu cũng nghe tên tôi qua lời khen của giáo viên rồi nhỉ?"
"Không rảnh, không quen và cũng không biết bạn là ai cả."
Nhận được câu trả lời dứt khoát từ Hoàng, Anh Minh chỉ biết gượng cười lần nữa, cậu ấy không còn giữ thái độ xã giao như lúc nãy, miệng tọc mạch soi xét.
"Cậu có vẻ tự tin quá nhỉ? Năm ngoái có lẽ do may mắn mới đạt giải nhất, chắc gì năm nay đã được giải cao, có khi trượt cũng nên. Cậu nên cất cái vẻ mặt kiêu ngạo ấy đi, tới khi trượt giải tỉnh lại tìm một góc ngồi khóc. Haha." Anh Minh cười khinh khỉnh, ném ánh mắt khinh thường nhìn Hoàng.
Trời ạ, tôi cực kì ghét là loại người ăn không được thì đạp đổ người khác thế này, cậu ta dựa vào đâu mà dám khẳng định giải nhất của Hoàng là may mắn. Tuy Hoàng là người rất có năng lực và ưu thế trong môn hoá học, song song với đó không ai dám phủ nhận sự cố gắng và nỗ lực không ngừng học hỏi từng ngày của cậu. Cái tên "Anh Minh" nghe vẻ vang, tuấn tú như thế mà mồm lại toàn thốt ra lời lẽ châm biếm và tự mãn thế này.
Chưa kịp lên tiếng, Hoàng đã lên giọng trước.
"Tôi tự biết khả năng của mình, người còn chưa được cái giải tỉnh nào như cậu chưa đến lượt dạy bảo tôi đâu. Thời gian thay vì ngồi đây thắc mắc giải tỉnh của tôi do đâu mà có thì sao cậu không lo tìm cái "may mắn" để được giải nhất như tôi đi." Hoàng từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Anh Minh nửa mắt.
Minh không phản bác được chỉ biết nổi đoá, cậu ta kiêu ngạo:
"Vậy thì cá với tôi đi, xem kì thi học sinh giỏi tỉnh ai giành được giải nhất?"
"Cá với cậu thì tôi được cái gì?"
Anh Minh ngẫm nghĩ, cậu nhìn tôi, nhếch môi nói.
"Phần thưởng cho người chiến thắng là có được Hương Quỳnh."
Rầm.
Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tay cậu nổi gân xanh, mặt mày lộ rõ vẻ tức giận.
"Cậu đùa tôi à? Quỳnh không phải thứ để cậu đưa ra cá cược!"
Cả Anh Minh và tôi đều giật mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoàng tức giận như thế. Đôi mắt anh đào bình thường lạnh lẽo như băng giờ đây nổi gân đỏ sòng sọc, tôi sợ rằng trong một phút nóng giận cậu sẽ đấm thẳng vào mặt Anh Minh mất.
Lúc này học sinh đội tuyển đã đầy đủ hết, tôi nhận ra Thanh Hà cũng đã đến, cậu ấy đứng co ro bên cạnh Hoàng Gia, đôi mắt e sợ ngập tràn thắc mắc nhìn tôi.
Anh Minh cất vội dáng vẻ ngạo mạn bấy giờ, cậu ta vã mồ hôi trước trước thái độ giận dữ gay gắt của Hoàng nhưng cái miệng thì vẫn không cất được.
"Cậu sợ thua tôi à?"
Hoàng bình tĩnh lại, có lẽ cậu nhận ra sự chú ý của mọi người xung quanh đáng hướng lên người mình, cậu hắng giọng, cười khẩy:
"Sợ? Kẻ đang tự tin thái quá ở đây là cậu đấy."
Hoàng điềm tĩnh, cẩn thận nhả từng chữ.
"Tôi không biết cậu là ai, cũng không quen biết nốt. Nhưng nếu cậu đã ngỏ lời thách thức như vậy thì tôi cũng đành miễn cưỡng chấp nhận, coi như bố thí sự tôn trọng duy nhất dành cho kẻ tự cao như cậu. Nhưng..."
Đôi mắt cậu ánh lên tia giận dữ, giọng nói trầm lặng cố tình nói thật chậm, hệt như lời cảnh cáo đầy uy quyền.
"Tuyệt đối đừng đụng đến Hương Quỳnh, cậu chẳng là cái thá gì dám đưa Hương Quỳnh ra làm vật cá cược, dùng não mà suy nghĩ đi, cậu có tư cách gì?"
"Nếu tôi còn nghe cái tên Hương Quỳnh xuất hiện trong cuộc hội thoại ngớ ngẩn nào từ cậu."
"Thì câu chuyện không còn đơn giản như cách tôi ngồi đây cảnh cáo cậu đâu. Cậu là kẻ thông minh mà, hiểu chứ?"
Hhdjagfkddljhkadhu
Trời ơi.
Người yêu tương lai của tôi.
Ngầu quá đi mất!
***
Tác giả: Tớ thấy mạch truyện của tớ còn chậm ý, từ chương sau sẽ nhanh hơn nha. Hihi lượt đọc và vote của các cậu sẽ là động lực siêu to lớn cho tớ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.