Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 6: Đi chợ




Sáng ngày chủ nhật thật đẹp trời, ánh nắng chan hoà phủ nhẹ lên những giọt sương, tràn vào căn phòng nhỏ và lướt nhẹ trên gò má tôi. Tiếng chim hót buổi sớm bay bổng đâu đây, tạo thành một bản giao hưởng đằm thắm, êm dịu. Tôi mơ màng chìm đắm trong tiết trời hanh khô buổi sớm, tận hưởng một ngày mới thật vui vẻ.
Đúng là một ngày thích hợp để ngủ nướng.
Nhưng mà đời không như là mơ, đang mơ ngủ với viễn cảnh tươi đẹp lấy chồng đại gia và cuộc sống giàu sang sung sướng trong giấc mơ liền bị tiếng kêu vang vọng của mẹ Hương phá tan tành.
"Con ơi, đừng có ngủ nướng nữa, lo dậy tập thể dục ra ngoài thư giãn đi, ngủ miết lại mập cái thây ra đấy!"
Giấc mộng tươi đẹp bỗng biến mất, tôi choàng tỉnh dậy sau cơn mơ.
Ủa hình như mình đang trên phi thuyền du lịch vòng quanh thế giới mà.
À hóa ra là mơ.
Mặc cho đôi mắt đã cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, mắt tôi cứ nhíu lại chẳng muốn mở ra, tôi trùm chăn ngủ tiếp, cố quay về giấc mơ ban nãy.
Mẹ dưới nhà bếp thở dài não nề, nói vọng ra.
"Con với chả cái, ngày nghỉ chỉ biết ngủ, mặt trời sắp lên đỉnh thế kia mà chẳng biết dậy phụ mẹ cái gì."
Nghe thấy lời phàn nàn rõ to của mẹ dưới bếp, tôi hằn học lăn qua lăn lại. Mẹ thật là! Ngày nào cũng dậy sớm đi học, một tuần bảy ngày thì sáu ngày đã dậy sớm đi học, chỉ còn mỗi hôm chủ nhật là được ngủ nướng thôi chứ bộ.
Tôi mở chăn ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khiến tôi khó chịu, hàng lông mày khẽ nhíu lại trong khi mắt còn đang nhắm tịt, tôi mơ màng nửa tỉnh nửa mơ. Cơ thể lăn qua lăn lại.
Tôi lăn đùng xuống sàn nhà, tiếp mặt bằng sàn nhà lạnh lẽo, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền tới não.
*
Thôi tỉnh rồi không ngủ nữa.
Tôi ngồi phắt dậy, vươn vai một cái cho đỡ mỏi. Cú ngã ban nãy làm tôi tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh luôn.
Cơn đau rát phát ra từ cơ thể khiến tôi khó chịu, tôi ngồi lơ mơ trên sàn nhà, cơ thể ểu oải lết mình vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, làm xong xuôi tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà. Bình thường ngày nghỉ mẹ Hương sẽ chẳng bao giờ gọi tôi dậy sớm, trừ khi có việc gì nhờ vả.
"Dậy rồi đó à?" Mẹ tôi hỏi.
"Mẹ gọi con dậy sớm làm gì thế, ngày nghỉ mà để con ngủ thêm chút nữa."
"Ôi trời, chán cái thế hệ con cháu hiện nay thật, ngày nghỉ chỉ biết ăn với ngủ. Ngày xưa bằng tuổi con mẹ phải đi bốc vác, bán chè, lên rẫy làm từ hai, ba giờ sáng chứ có được sướng như bây giờ đâu."
Mẹ Hương lại giở trò cũ. Toàn thở dài rồi lôi ba cái chuyện xưa lắc xưa lơ ra nói.
"Con dậy rồi nè, giờ mẹ muốn nhờ con cái gì nói đi."
Mẹ tôi ho khan, bà vui vẻ giống như đạt được mục đích. Dịu dàng nói.
"Con ra kia ăn sáng với em đi, ăn xong mẹ nhờ cái này."
Biết ngay mà, mẹ gọi tôi dậy chỉ để dọn nhà hoặc sai vặt thôi.
"Thôi nhờ gì mẹ nói đi."
"Tí con đi chợ dùm mẹ nha, mẹ ghi sẵn list đồ cần mua rồi con cứ theo sẵn mà mua thôi. Trưa mẹ đi đám cưới bạn, sợ đi chợ về chuẩn bị không kịp, con gái ngoan giúp mẹ nha."
"Hả... Con có bao giờ đi chợ đâu, thôi mẹ đi đi."
Mẹ tôi hắng giọng, ba trăm sáu mươi độ lật mặt, ra vẻ hết sức ấm ức nói.
"Ôi trời ơi! số tôi đúng khổ, con cái lớn bằng này rồi mà chẳng nhờ được việc gì, xưa tôi mang nặng đẻ đau bao nhiêu, có ai thấu được mấy phần. Tuổi cũng sắp xế chiều đến nơi, già cả yếu ớt mà con cái có biết thương cho miếng nào đâu."
Tôi khoanh tay nhìn mà chỉ biết thở dài, cái bài này của mẹ chẳng biết đã dùng bao nhiêu lần, thế mà lần nào tôi cũng chịu thua.
"Thôi để con đi."
Mẹ quay lại dáng vẻ phấn chấn, thay đổi giọng khác hẳn lúc nãy. Thật sự tôi cảm thấy, thế giới còn nợ mẹ tôi một giải Oscar về diễn xuất đấy.
"Thế tí đi nhé, trưa về mẹ nấu canh chua cho cục cưng ăn. À, đồ hơi nhiều, con ăn nhanh đi mau kẻo trưa nắng."
Khiếp, nhờ được người ta là đổi giọng ngay.
Buổi sáng ngày nghỉ kết thúc dễ dàng vậy sao.
Ăn sáng xong cũng hơn tám giờ. Tôi lết cái thân tàn tạ ra ngoài, nhà khá gần chợ nên tôi quyết định đi bộ. Nhìn cái list đồ dài gần một tờ giấy A4 khiến tôi ngán ngẩm.
Bắt đầu với thức ăn cho bữa trưa và tối rồi đến mấy cái đồ linh tinh như bột giặt, muối, hạt nêm, kem đánh răng,... Chắc chắn là mẹ chờ mấy đồ lặt vặt trong nhà sử dụng hết nhờ tôi mua một thể luôn đây mà. Đúng là nóc nhà quyền lực, quá tâm cơ!
Ngày chủ nhật nên chợ rất đông, hàng chục người chen chúc vào nhau tranh giành mua đồ, ai cũng muốn giành cho gia đình mình những miếng thịt béo bở cho bữa trưa, thế nên quầy thịt cá giờ này là đông nhất. Tôi suýt ngã mấy lần vì lượng người ở đây quá đông, đường đi nhỏ, muốn đi qua phải nghiêng người lại, đã thế người này túi kia bịch nọ xách lỉnh kỉnh, càng khiến khu chợ buổi sáng thêm nhộn nhịp và đông đúc.
Tôi mua hết đống đồ trong list cũng gần mười giờ trưa, lúc này mặt trời đã lên cao hết cỡ. Ánh nắng len lỏi qua từng ngóc nghách trên khu chợ nhỏ, nắng buổi trưa chói chang gay gắt cùng với phải chen lấn nhiều người khiến mô hôi mồ kê tôi chảy ướt đẫm hết của trán.
Ngước lên nhìn mặt trời chói chang trên cao, ánh sáng rực rỡ thẳng thừng rọi sáng trên đôi mắt tôi. Mặt trời sáng lấp lánh và cao xa, làm tôi nhớ đến ai đó trong trí nhớ.
Một suy nghĩ khác cũng đồng thời xuất hiện trong đầu tôi, lúc nãy quên mang mũ đội cho đỡ nắng.
Còn duy nhất một món đồ trong list là bánh cam cho thằng Quân. Vừa hay xe bán bánh cam của cô ngày bên lề đường... nhưng mà sao đông quá vậy.
Eo bánh cam của cô này vừa ngon lại vừa rẻ nên tôi với Quân thích lắm, chỉ có một chiếc xe nhỏ chở thêm quầy bánh mà khiến mọi người đã vây kín xung quanh. Tôi nhanh chân chen vào, tay xách đồ lỉnh kỉnh làm tôi khó khăn lắm mới chen vào giữa. Chớp lấy thời cơ tôi nói lớn.
"Cô ơi lấy con 6 cái bánh."
Cô bán hàng thấy con bé đang chen chút, bị ép đến đáng thương, tay còn túi to, túi nhỏ xách lỉnh kỉnh nên cô đặt cách lấy bánh cho tôi trước.
Vừa trả tiền là tôi lại chen ra ngoài, thở hồng hộc như muốn ngộp thở đến nơi. Cuối cùng nhiệm vụ cũng xong, định bụng là sẽ đi về. Bỗng, mắt lia thấy một bóng dáng thân thuộc bên quầy mua cá.
Người con trai đó vóc dáng cao ráo, tay đút túi quần. Mặc áo thun trắng đơn giản, quần short jean ống rộng, nhìn đằng sau thôi cũng biết là người đó ắt hẳn rất đẹp trai.
Ơ mà sao cái bóng lưng ấy quen quen ấy nhờ.
Cậu ấy bỗng chốc quay lại, đôi mắt anh đào khẽ mở to khi nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau. Gương mặt đẹp trai thoáng bất ngờ, giọng nói trầm ấm cất lên.
"Hương Quỳnh?"
Cái quái gì vậy? thế quái nào lại trùng hợp đến mức gặp crush khi đang đi chợ thế này.
Mặt tôi tái mét lại, miệng há hốc, bất ngờ đến mức tôi chỉ biết chôn chân bất động tại chỗ, cơ thể không tài nào phản ứng kịp tình huống trước mặt. Não tôi cố điều khiển cái miệng nói gì đó và cơ thể di chuyển đi nhưng dường như cái thân này chẳng còn nghe lời tôi nữa rồi.
Sắc mặt Hoàng đột ngột hoảng loạn.
"Này cẩn thận đó..."
"Hả." Tôi không nghe rõ Hoàng nói gì vì chợ khá ồn, nhưng ngay sau đó một chiếc xe máy vụt thoáng qua, va trúng người tôi, tay áo khoác dính vào tay lái, chiếc xe chạy đi khiến cái áo bị kéo rách một mảng dài. Cơ thể tôi bị kéo theo, mặt mày chưa kịp phản ứng thì cơ thể không còn giữ thăng bằng được liền ngã sõng soài xuống đất, đồ trên tay cũng vì đó mà văng lung tung xuống.
Tôi ngã, đầu đập mạnh xuống đất.
Đầu óc choáng váng, mắt mờ mờ.
Có phải tôi sắp isekai trở thành nhân vật phản diện của bộ tiểu thuyết nào đó không?
Không, tôi còn sống. Cơ thể vùng dậy, cơn đau đớn nhanh chóng truyền đến khắp thân thể, mặt tôi nhăn tít lại vì đau, cả cơ thể như bị hàng trăm cây kim đâm vào, tê liệt và nhức nhối kinh khủng. Mắt cố mở ra, tôi lờ mờ nhìn thấy mình đang bị vây kín, các cô các bác hết sức lo lắng, hỏi han đủ kiểu nhưng dường như tôi chẳng để lọt tai câu nào, trên trán truyền tới một cảm giác đau nhói âm ỉ.
Bóng người quen thuộc lao vào giữa đám đông khiến tôi chú ý.
Là Nguyễn Nhật Khánh Hoàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.