Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng

Chương 15: Nam phụ lên sàn




Sau buổi họp, Lạc Hy cùng Doãn Tư Thần lên phòng của anh, tiểu A nhanh nhẹn theo chân vào. Trong phòng chỉ có ba người, vô cùng yên tĩnh. Doãn Tư Thần nhàn nhã ngồi xuống ghế, phổ biến công việc cho cô:
"Em sau này đã là tổng thư ký của tôi, công việc có phần nặng nhọc hơn so với những thư ký khác. Mọi công việc, sinh hoạt của tôi sẽ do em phụ trách. Lát nữa em theo tiểu A đến tổ thư ký, cậu ta sẽ phổ biến kĩ hơn cho em."
"Tiểu A việc này giao cho cậu, làm cho cẩn thận sai đâu cứ cậu tôi trừ lương."
"Dạ!" Tiểu A mếu máo đáp
Thư ký Diệp( thư kí thân cận của anh trước đây) nhẹ nhàng gõ cửa bước vào:
"Chủ tịch, Âu Dương tổng 10 phút nữa sẽ đến công ty ta bàn việc hợp tác, chúng ta sẽ ký hợp đồng ở phòng họp." Giọng nói đầy chững chạc, mạnh mẽ thể hiện được sự quy củ và tác phong của Doãn thị.
"Tôi biết rồi, hai người ra ngoài trước đi."
Tiểu A cùng Lạc Hy rời khỏi phòng chủ tịch. Nhớ đến việc phải làm, cậu quay sang nói với cô:
"Thiếu phu nhân, bây giờ tôi phải đi đưa tài liệu tới phòng nhân sự, cô cứ đến tổ thư ký đợi tôi, xong việc tôi sẽ trở lại ngay."
Lạc Hy thấy cậu bận bịu với công việc liền ngỏ ý muốn giúp đỡ:
"Hay là để tôi đi cho, cậu bận nhiều việc làm sao cho xuể!" Nói rồi, cô lấy tập tài liệu trong tay tiểu A
"Như vậy có được không, cô vừa mới đến chưa quen lối sợ là sẽ gặp khó khăn."
"Không sao, đằng nào tôi cũng muốn tham quan công ty cứ để tôi đi cho."
"vậy được rồi!" Tiêu A đành thở dài giao việc này cho cô.
Lạc Hy đi được hai bước thì quay lại, gương mặt tươi cười:
"Sau này cứ gọi tôi là tổ trưởng Triệu, thiếu phu nhân nghe xa cách lắm!" Nói xong, cô đi thẳng đến thang máy
Kiểu áo vẫn còn ngơ ngác trước lời nói của cô, trong lòng tràn ngập sữa ấm áp. Lúc trước ngày nào cậu cũng phải đối diện với tảng băng siêu to khổng lồ kia, hết bị tăng ca lại bị điều đi Nam Phi công tác. Bây giờ tự dưng lại có một thiếu phu nhân hiền dịu, thân thiện đối với cậu mà nói đó chính là tiên nữ giáng trần là ân nhân cứu mạng của cả tập đoàn trong những lúc núi lửa phun trào.
Lạc Hy lúc này đã đi khắp tầng 2 mà vẫn ko tìm ra phòng nhân sự. Cô cảm thấy nhất định không phải là do bản thân mình ngốc mà là do tòa nhà quá cao, 30 tầng thì làm sao cô tìm cho hết. Lạc Hy quyết định xuống tầng một hỏi lễ tân. Cô bước vào thang máy nhấn số một, trong lúc đợi cô hiếu kì lật từng trang tài liệu ra xem. Thật không ngờ khi chỉ vừa đọc được vài dòng, cô cảm thấy sự hiểu biết của bản thân về Doãn thị giống như một giọt nước giữa đại dương bao la. Địa bàn của doãn Thị trải dài khắp châu Á, Âu, châu Phi và Bắc Phi. Vì quá nhập tâm nên lúc thang máy mở cửa, Lạc Hy cứ thế bước ra mà không hề chú ý đang có người ở phía trước.
RẦM
Cô và anh va vào nhau, tài liệu rơi ra khắp nơi. Lạc Hy luống cuống cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi! Xin lỗi, là tôi không chú ý, anh không sao chứ?"
Cô nhanh chóng nhặt những tờ giấy rơi trên sàn nhà, bất ngờ một bàn tay to lớn tiến đến giúp cô nhặt lên.
"cảm ơn"
Vừa đứng dậy, hai mắt của cô và anh giao nhau. Anh bất chợt sững người, tim đập loạn nhịp, thật giống cô ấy! Là cô ấy sao? Không.... Cô ấy đã chết rồi! Liên tục và câu hỏi hiện lên trong chín. Liên tục những hình ảnh và câu hỏi hiện lên trong trí não anh. Lạc Hy lúc này cũng không kém phần, vừa nhìn thấy anh cô lại có một cảm giác gần gũi khó tả. Đặc biệt là khuôn mặt đều cùng chung một điểm là rất đẹp trai nhưng anh lại khác hoàn toàn so với Doãn Tư Thần. Doãn Tư Thần Lúc nào cũng toát lên khí chất át người,luôn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo khiến cho cô cảm thấy anh giống như một thứ gì đó rất cao mà cô thì mãi mãi không bao giờ với tới. Nhưng người đàn ông trước mặt cô thì lại khác, sự dịu dàng trầm ấm thể hiện rõ qua đôi mắt và nụ cười của anh, làm cho đối phương cảm nhận được sự an toàn. Cuối cùng, Lạc Hy cầm lấy tờ giấy tài liệu trong tay anh:
"Thật ngại quá, anh không bị sao chứ?"
Lời nói của cô khiến anh thoát ra khỏi mộng ảo. Vẻ mặt trở lại dáng vẻ điềm tĩnh:
"Không sao! Số tài liệu của em đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, vậy tôi đi trước."
Thấy Lạc Hy chuẩn bị rời đi, anh vội bắt lấy tay cô:
"Khoan đã!"
Sự tiếp xúc này của anh khiến cô có phần khó chịu, chợt nhận ra điều đó anh bỏ tay mình ra khỏi cô:
"Tôi muốn biết tên của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.