Trương Tử Vy thoạt nhìn cô một lượt rồi quay sang nói với Doãn Tư Thần:
"Doãn tổng, Có phải lên giới thiệu một chút không?"
Nghe vậy, Doãn Tư Thần đứng lên, tiến đến phía cô, ôm nhẹ bờ vai mảnh mai nói:
"Đây là Lạc Hy, vợ mới cưới của tôi."
"Còn đây là Trương Tử Vy, chủ tịch tập đoàn ODA."
Lạc Hy khẽ nhếch mép cười miễn cưỡng, chào hỏi lại Tử Vy:
"Xin chào! Tôi là Triệu Lạc Hy, rất vui khi được gặp cô!"
Trương Tử Vy cũng ko kém cạnh, niềm nở bắt tay với cô:
"Thật là vinh hạnh cho tôi khi được gặp Doãn thiếu phu nhân đây, Doãn tổng lấy được cô đúng là phúc khí của anh ấy!"
Lạc Hy đu gương mặt cười nói nhưng nỗi buồn của cô ko thể nào qua mắt được con người tinh tế như Trương Tử Vy. Ba người cùng nhau ngồi xuống, Doãn Tư Thần ngồi ngay kế bên cô, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho cô. Tử Vy nhìn hành động quan tâm của anh, ánh mắt có chút vui mừng, cầm ly rượu vang đưa về phía đối diện.
"Nào, ba người chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho sự hợp tác của hai công thừa để mừng hạnh phúc 2 người!"
Cô cùng anh cạn ly với Trương Tử Vy, vì nỗi buồn trong lòng Lạc Hy một hơi uống sạch. Anh thấy vậy liền nhanh chóng cướp lấy ly rượu trong tay cô, nghiêm giọng chỉ trích:
"Em không biết uống thì đừng có uống, để tôi thay em"
Cô đáp lại lời anh một cách ngang bướng:
"Tôi không sao."
Thấy rõ sự bực tức của cô, Trương Tử Vy nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, phong thái ung dung cất cao giọng.
" Có lẽ Doãn thiếu phu nhân có chút hiểu lầm thì phải, tôi và Doãn tổng đây là bạn thân của nhau. Chúng tôi thường đùa mấy câu thân mật như vậy nên có rất nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng tôi.. chắc thiếu phu nhân cũng không ngoại lệ."
Cô vẫn im lặng ko nói gì nhưng trong lòng đã dịu xuống phần nào.
"Tôi là người tính cách thẳng thắn, ghét nhất là loại tiểu tam chia sẽ hạnh phúc gia đình nên cô không cần phải đề phòng đến vậy đâu!" _ Tử Vy vừa cười vừa nói khiến Lạc Hy cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, muốn nói gì đó xin lỗi với cô.
"Trương tổng, thật xin lỗi cô,lần đầu gặp mặt mà lại xin nhiều lần như vậy!"
"Không sao, tôi không đĩ đâu. Tạo sự rất thích cô đặc biệt là tính cách nghi thơ thật thà... Chúng ta có thể làm bạn không?"_ Tử Vy đưa tay đợi cô đồng ý.
"Đương nhiên có thể, cứ gọi tôi Lạc Hy được rồi." _ Lạc Hy vui mừng nắm lấy tay cô, cảm giác có một người bạn cũng không tệ.
Hai người cứ như vậy cười nói suốt có buổi mặc cho sự tồn tại của Doãn Tư Thândf. Bởi tửu lượng của cô rất kém nên uống được ba ly đã say nhũn người. Thấy cô không thể chống cự được nữa, anh đỡ cô dậy, bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo đỡ cô đi thẳng ra ngoài, cũng ko quên nhắc nhở Tử Vy:
"Cô ấy đơn thuần như vậy không ngờ chỉ có mấy tiếng ngồi với cô đã thành ra như này rồi!"
"Doãn tổng, sao anh lại trách tôi. Chẳng phải là do cô vợ bé nhỏ của anh sao, anh phải cảm thấy may mắn khi cô ấy có một người bạn như tôi."
"May mắn?"
Trương Tử Vy thu lại điệu bộ hoà nhã, nhiệt tình ban nãy thay vào đó là ánh mắt nghiêm túc sắc bén nhìn thẳng về phía anh, giọng nói cũng trở nên thâm sâu hơn.
"Phải! Chỉ cần trò chuyện một chút là có thể nhận ra cô ấy rất ngây thơ và yếu đuối. Có lẽ đã thích anh rồi. Lạc Hy sống rất nội tâm tự giày vò bản thân mà không muốn nói cho ai. Nếu như không có tôi sợ rằng sau này cô ấy sẽ bị mấy ả tình nhân của anh bắt nạt thôi."
"Cô không cần làm to vấn đề lên như vậy đâu."
Nói rồi, Doãn Tư Thần đưa cô đi. Bộ dạng cô lúc này nửa tỉnh nửa mê, Phải vịn vào anh mới có thể đi tiếp. Khi Doãn Tư Thần và Lạc Hy bước ra đến cửa, Trương Tử Vy đứng đó nói vọng ra, giọng điệu nhắc nhở:
"Doãn Tư Thần, nếu anh không làm rõ mối quan hệ với Lạc Hy, sau này người đau khổ nhất chính là anh đó."
Anh cứ thế bỏ đi làm ra vẻ không quan tâm nhưng nội tâm anh đã bị kích động bởi câu nói cuối cùng của Tử Vy, bất giác có chút động tâm. Vừa định bước lên xe, Lạc Hy từ từ mở mắt giọng nói dè dè.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"
"Về nhà"
"Sao? Tôi không muốn. Tử Vy còn ở trong đó tôi muốn uống với cô ấy!"
"Em nhìn bộ dạng của em bây giờ còn có phong thái của một vị thiếu phu nhân không!_ Giọng nói của anh có chút tức giận xen lẫn khó chịu.
"Ưm... Tôi muốn uống mà." Lạc Hy cứ như vậy muốn rời khỏi vòng tay anh. Anh đành bế cô lên, hành động đột ngột khiến cô hoảng hốt, hét toáng:
"Á..... Anh điên à?"
"nếu em còn nói nữa tôi sẽ bỏ em xuống đường ngay bây giờ!"
Như vậy, anh ngồi trong xe đặt cô lên đùi, để cô tựa vào bờ ngực rắn chắc của anh cho đến tận lúc về nhà.
Nằm trong vòng tay anh, áp mặt vào lồng ngực rộng lớn ấy cô khiến cô có cảm giác an toàn vô cùng. Mùi hương nam tính đầy quyến rũ Doãn Tư Thần khiến Lạc Hy càng mê mẩn hơn. Xe đỗ lại trước cửa biệt thử, anh ngang nhiên bế cô lên phòng trong sự ngỡ ngành của người hầu trong nhà.
"Không ngờ thiếu gia và phu nhân lại tiến triển nhanh như vậy, lão phu nhân chuẩn bị có cháu bế rồi!" Thím Trương nở nụ cười hạnh phúc nhìn theo bóng dáng của hai người.
Đặt cô xuống giường,anh định đi vào nhà tắm lấy khăn lau cho cô thì bàn tay nhỏ bé vội nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt khẩn thiết:
"Đừng đi mà, xin anh … Đừng đi…"
"Ngoan… Tôi lấy khăn lau cho em." _Doãn Tư Thần xoa nhẹ đầu cô.
"Không!" _Lạc Hy bật dậy ôm choàng lấy anh, nước mắt rơi lã chã:
"tại sao! Tại sao!…"
"Em bị sao vậy?"_ Anh vội đẩy cô ra, nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô khiến anh đau lòng.
"Có phải tôi xấu lắm không? Anh cưới tôi có phải mất mặt lắm không?"
"Sao em lại nói vậy?"_ Doãn Tư Thần khó hiểu với câu nói của cô.
"Tại sao anh lấy tôi rồi mà lại còn thân mật với người phụ nữ khác như vậy chứ!"
"Chẳng phải Tử Vy đã nói rõ ràng rồi sao."
"Nhưng tôi rất khó chịu"
Anh ngẩn người ra một lúc, chợt phát hiện ra nguyên nhân biểu hiện đó của cô. Trong lòng có chút vui mừng, nở nụ cười tà mị:
"Em… Ghen sao?"
"Tôi…"
"Đúng vậy... Tôi ghen đó. Có lẽ tôi đã thích anh mất rồi"
Doãn Tư Thần hồi trước câu nói của cô, anh chợt nhận ra Tử Vy nói không hay sai, nếu anh không làm rõ mối quan hệ này chỉ e là sau này cả hai người đều chịu khổ.
"Em đừng…"
Chưa kịp nói hết câu, cô đã ôm lấy anh, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên moi anh. Cô tham lam xam nhập vào khoang miệng của anh, làm anh bất ngờ. Hai người quấn quýt bên nhau, Lạc Hy muốn chứng minh tình cảm của mình với anh.