Lạc Hy lại bắt đầu một ngày mới bằng một đống công việc tồn đọng từ hôm trước. Ngay từ sáng sớm đã phải đến công ty vui đầu vào đống tài liệu, quên mất cả ngày đặc biệt đó đã đến, cô đầu tắt mặt tối chạy ngược chạy xuôi mà mới chỉ hoàn thiện được một nửa số công việc. Lạc Hy cảm thấy hối hận vì đã nghe lời Thương Tử Vy xin nghỉ một ngày, cô thể rằng sẽ không bao giờ nghỉ việc nữa. Tại phòng tổng tài, Doãn Tư Thần đang xem xét một số hồ sơ của nhân viên,đang xem thì bất ngờ cái tên Triệu Lạc Hy lọt vào mắt anh. Đó chẳng phải là sơ yếu lý lịch của cô sao? Anh đặt hồ sơ đang cầm trên tay xuống rồi lấy tập có tên cô lên xem. Nhìn qua một lượt,anh dừng lại ở ngày tháng sinh của cô- ngày20/6. Nghĩ đến đây,Doãn Tư Thần vội lấy điện thoại xem lịch, hôm nay đúng là 20 tháng 6- sinh nhật cô. Sao anh lại không biết chuyện này nhỉ? Anh đóng tập tài liệu lại rồi cất vào ngăn tủ, nhấn nút gọi Tiểu A. Nhận được lệnh, cậu có mặt ngay tức khắc.
" Chủ tịch,anh có gì dặn dò?"
" Thiếu phu nhân đâu?"
" Dạ.. cô ấy đang xử lý những công việc của ngày hôm qua và hôm nay."
" Sao lại làm nhiều như thế!"_ thấy cô phải cực khổ như vậy anh cũng không kìm được mà thương xót.
" tại vì hôm qua cô ấy..."
" tôi trả lương cho mấy người để mấy người đến đây chơi hả. Tôi giao việc cho cô ấy, tổ thư kí các người phải làm hai phần ba số công việc đó, không phải là cô ấy làm hết. Lúc trước không có ai ngồi vào vị trí ấy nên mấy người còn chăm chỉ,bây giờ có người lên thay định đùn đẩy trách nhiệm à!"
" Chúng tôi không có ý đó"
" Vậy thì làm việc cho tốt vào... còn một chuyện nữa"
" chủ tịch cứ nói.."
" Hết giờ làm bảo Thiếu phu nhân lên phòng đợi tôi."
"Dạ..."
Tiểu A ra ngoài, Doãn Tư Thần gọi cho một tiệm trang sức nổi tiếng.
" Alo! trang sức PNO xin nghe"
" đặt cho tôi một sợi dây chuyền đính kim cương hạt tuyết, gửi đến tập đoàn Doãn Thị cho tôi."
" Vâng, tiên sinh"
Thoáng một cái đã 6 giờ tối, Lạc Hy cuối cùng cũng xong đống công việc của mình. Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi đi thang máy lên phòng Doãn Tư Thần, không biết anh lại định giở trò gì đây? Đứng trước cửa phòng, Lạc Hy cố lấy lại tinh thần,đẩy cửa đi vào. Thấy anh vẫn đang làm việc,cô liền hỏi:
" anh gọi tôi lên đây có việc gì?"
Doãn Tư Thần dừng việc lại, để tài liệu sang một bên nhìn đồng hồ rồi hỏi:
" Em không biết hôm nay là ngày gì à?"
" ngày gì?.."_ Lạc Hy cũng giống như anh xem lịch rồi nhận ra, cô nói lớn:
" sinh nhật tôi.."
" phải!"
" tôi đưa em ra nhà hàng ăn.."
" Tôi không muốn đến đó!"_ cô bội phủ định yêu cầu của anh
" Thế em muốn đi đâu?"
" anh cứ lái xe đi,tôi đưa anh đến một nơi."- Lạc Hy hí hưởng với đề nghị của bản thân.
Doãn Tư Thần không nói gì cả, cứ thế lái xe đưa Lạc Hy đến chỗ cô muốn đến. Dừng lại ở một quán ăn vỉa hè, anh quay sang hỏi cô:
" em chắc là muốn đến đây ăn uống?"
" đúng! ở đây ăn rất ngon vừa rẻ lại thoáng mát."
Nói rồi, Lạc Hy kéo tay rõ Doãn Tư Thần đến quán ăn gọi rất nhiều thịt chiên cay, chân gà nướng... ăn một cách ngon lành. Anh ngồi phía đối diện nhìn cô ăn,gương mặt có chức nhăn nhó, Lạc Hy vừa ăn vừa hỏi anh.
" anh không ăn sao?"
" không!"_ Doãn Tư Thần từ chối ngay, từ bé đến giờ anh chưa từng ăn bất cứ một món ăn nào ở vỉa hè.
" ăn thử đi mà.. ngon lắm!"
Lạc Hy nỉ anh ăn, đưa miếng thịt xiên lên phía trước mặt anh chờ đợi. Tính cách cố chấp của cô khiến anh đành phải ăn thử một miếng. Tưởng rằng mùi vị sẽ rất khó ăn nhưng khi miếng thịt vừa được đưa xuống cổ họng Doãn Tư Thần lập tức cầm lấy mấy viên que ăn không khác gì cô lúc này. Lạc Hy mỉm cười:
" Cuối cùng thì anh cũng chịu ăn rồi."
Hôm nay anh mới cảm nhận được rằng ở bên cô,anh như trở về là chính mình không còn sự mệt mỏi,căng thẳng,không còn đố kỵ cạnh tranh nữa. Anh thật muốn muốn ở bên cô,cảm nhận sự ngây thơ ấm áp, bao bọc chở che cho cô bằng cả cuộc đời. Sau khi ăn xong, cả hai đến cửa hàng tạp hóa mua ba lon bia, cùng nhau ngồi trên đỉnh đồi cỏ vừa uống vừa ngắm những vì sao trên trời. Bởi tửu lượng của Lạc Hy quá kém, chưa hết một lon đầu óc đã bắt đầu choáng váng, quay sang cười nói với anh:
" Nè.. Doãn Tư Thần anh có từng tò mò về bố mẹ ruột của tôi không?"
" tại sao tôi lại phải tò mò?"
" đúng... nhưng dù tò mò tôi cũng không muốn biết họ là ai. Số phận của tôi thật là bất hạnh, bị chính ba mẹ ruột vứt bỏ rồi lại phải gả cho một người đàn ông mình không yêu...haizz..."
" em lấy tôi không hạnh phúc sao?"_ Doãn Tư Thần nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
" Anh có biết hay không hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ là được lấy người mình yêu và người ấy cũng yêu họ, vậy Tại sao tôi không có được!"
Doãn Tư Thần nhận ra sự ủy khuất, cô đơn của cô liền xoa đầu an ủi:
" rồi em sẽ thấy rằng ở bên tôi rất hạnh phúc bởi tôi sẽ là người mang đến hạnh phúc cho em."
" Thật sao!"_ Lạc Hy nở nụ cười cho qua
Anh lái xe đưa cô về. Mặc dù có hơi choáng váng nhưng tinh thần cô vẫn rất tỉnh táo,những câu nói vừa nãy anh nói với cô từng câu từng chữ cô đều nghe rất rõ. Lên đến phòng mình Lạc Hy chạy vào tắm trước rồi nằm lả lướt trên giường. Doãn Tư tThần tắm xong, bước ra ngoài thì nữ hầu gõ cửa mang trà và sữa đến.
" thiếu gia,đây là trà và sữa nóng phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho hai người."
" để ở đó đi"
Nữ hầu đặt đồ xuống rồi lui ra ngoài, Doãn Tư Thần lau xong tóc,một hơi uống cạn ly trà, anh không biết rằng trong trà có gì khác với thường ngày. Vừa định lên giường, cơ thể anh bắt đầu khó chịu,mặt đỏ bừng khắp người nóng ran,đặc biệt cậu nhỏ của anh hôm nay lại rất xung sức, từ bao giờ nó đã ***** *** thẳng về phía trước. Quá khó chịu, anh ngồi xuống giường, Lạc Hy thấy bất thường liền ngồi dậy hỏi anh:
" Anh không sao chứ?"
Cô lúc này không để ý, dây váy ngủ đã trễ vai để lộ bộ ngực tròn trĩnh của mình. Chính dáng vẻ quyến rũ đó khiến ham muốn dục vọng của anh trở lên mạnh mẽ vô cùng. Do liều lượng của thuốc nhiều hơn so với lần trước, anh không kiềm chế được vội đẩy cô xuống:
"Tr..trong trà có thuốc!..T...tôi muốn...em."
"Hả!"