Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lạc Hy bị bất ngờ trước tư thế ngủ của mình. Hai tay ôm lấy thân thể to lớn cường tráng của anh, một bên chân thì gác lên Doãn Tư Thần, anh cũng đang ôm chặt lấy cô. Cả hai giống như viên kẹo dính vào nhau. Quá xấu hổ, cô nhẹ nhàng bỏ tay khỏi người anh, xuống giường, túm lấy quần áo của mình rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Hành động của Lạc Hy khiến Doãn Tư Thần tỉnh giấc, anh nở một nụ cười mãn nguyện nhìn về phía phòng tắm. Lạc Hy lúc này đang vô cùng hoảng hốt trong phòng tắm, tay không ngừng xoa lên những vết đỏ trên cơ thể.
" không phải chứ, hôm qua làm đâu có đến nỗi này."
" thế này thì làm sao dám đến công ty nữa đây."_ cô phụng phịu than thở nhưng rồi vẻ mặt lại biến thành bực tức, lao rao khỏi khỏi phòng tắm ngay khi mặc xong chiếc váy ngủ, nhìn Doãn Tư Thần hét lớn.
" Doãn Tư Thần! anh là đồ cầm thú, anh...anh"_ Lạc Hy vừa chỉ tay về phía anh nhưng trong đầu lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Doãn Tư Thần vẫn nằm thảnh thơi, trên tay cầm một chiếc hộp màu đỏ vô cùng sang trọng ngắm nghía rồi nhìn cô.
" đêm qua... chẳng phải em cũng rất nhiệt tình sao!"
" Ai bảo chứ.."_ Cô nói bằng giọng hờn dỗi giống như một người vợ đang muốn được cưng chiều.
" Được rồi! là tôi sai,nào lại đây tôi cho em thứ này."
Lạc Hy tò mò tiến lại gần Doãn Tư Thần, bất ngờ bị anh kéo xuống ngồi phía bên cạnh mình.
" nhắm mắt lại đi."_ anh nhắc nhở cô bằng giọng hết sức nhẹ nhàng,yêu thương.
Lạc Hy nghe theo lời anh, vừa nhắm mắt cô đã cảm nhận được thứ gì đó đang được đeo lên cổ mình,chờ đợi trong sự tò mò cuối cùng anh cũng bảo cô mở mắt. Sờ lên trên cổ, xuất hiện trước mắt cô là chiếc vòng cổ đắt tiền sang trọng khiến cô vừa nhìn đã thích ngay. Nhận thấy vẻ mặt vui vẻ,thích thú của cô, Doãn Tư Thần cảm thấy hạnh phúc, một cảm xúc khó tả muốn lưu giữ nụ cười của đó trong hồi ức.
" đây là quà nhật của em, hôm qua... không có thời gian nên không thể tặng được... sinh nhật vui vẻ!"
Lạc Hy ngây ngốc trước lời chúc mừng của Doãn Tư thần, giọng nói nhỏ nhẹ không kém phần định đạt, cô tủm tỉm cười trả lời là anh.
"C...cảm ơn!"
" Đây là trách nhiệm của người chồng nên làm cho vợ mình thôi! em không cần phải để tâm quá đâu."
Doãn Tư Thần rời khỏi giường hay sau đó, một mình Lạc Hy ngồi lại trong phòng, vui vẻ có, động lòng có, yêu thương có. Cô không biết phải xác định cảm xúc của mình ra sao nhưng trái tim cô đang đập liên hồi. Sợ rằng bản thân đã chìm đắm trong sự ngọt ngào của anh mất rồi. Lạc Hy nhận ra mẹ chồng có thể đang đợi cô xuống ăn sáng nên cô vội chạy vào thay quần áo rồi xuống nhà. Đúng như dự liệu của cô Doãn phu nhân và Doãn Tư Thần đã ngồi xuống bàn ăn và chỉ còn đợi cô. Gương mặt anh khác hẳn với lúc nãy,lạnh lùng không chút cảm xúc. Người ngoài nhìn vào khó có thể nhận ra được trước đó anh đã từng xấu hổ, tươi cười. Trái ngược với đó chính là Doãn phu nhân, bà hôm nay hớn hở cười nó một cách lạ thường khiến Lạc Hy có chút bất ngờ,nhưng rồi cô chợt nhận ra nguyên nhân tại sao Doãn Tư Thần lại bị như vậy. Người chủ mưu không ai khác chính là mẹ chồng yêu quý của cô. Mà cũng không thể tránh khỏi được, bà là một người mẹ có con trai 27 tuổi rồi chắc hẳn đang rất mong ngóng có cháu bế. Thấy bản thân bắt đầu có những suy nghĩ ngoài lề,Lạc Hy nhanh chóng dừng việc đó lại rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Nghe tiếng bước chân,Doãn phu nhân quay lại nhìn cô cười nói.
"Lạc Hy con dậy rồi à,đêm qua ngủ có ngon không?"
" Dạ...À con ngủ ngon ạ."_ Cô bất đắc dĩ cười gượng.
" nào, xuống đây ăn sáng đi kẻo đồ ăn nguội bây giờ."
" vâng" Lạc Hy kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, thấy anh vẫn chăm chú vào tờ báo không hề có ý định bỏ xuống,Doãn phu nhân trách mắng.
" Tư Thần, bỏ xuống ăn sáng đi rồi còn đưa vợ con đi làm.
Lúc này anh mới bảo báo xuống và bắt đầu cầm dĩa ăn. Cả ba người đều ăn uống vui vẻ. Dù vậy, cô vẫn không tránh khỏi những câu hỏi hóc búa, nói trúng tim đen mà mẹ chồng hiền hậy của cô dành cho hai vợ chồng. Nhưng phải nói rằng, Lạc Hy đã có một cuộc sống trong những ngày đầu về làm dâu rất tuyệt vời.