Trong căn phòng giờ chỉ còn lại Bạch Cơ Uyển và Lạc Hy. Cô ta thấy bản thân không cần phải giả vờ nữa, sắc mặt liền trở nên kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.
"Triệu tiểu thư, cô và Thần tại sao lại kết hôn?"
Lạc Hy sớm đoán ra được bộ mặt giả tạo của cô ta, biểu cảm vẫn bình thản trả lời.
"Bạch tiểu thư có vẻ rất hứng thú với chuyện gia đình nhà người khác!"
"Chuyện của Thần là chuyện của tôi."_Bạch Cơ Uyển lên giọng, thấy được sự hờ hững trong ánh mắt của Lạc Hy, trong lòng không khỏi tức giận.
"Hôm nay, tôi cũng muốn nói rõ với Triệu tiểu thư một chuyện. Tôi và Tư thần đã ở bên nhau 8 năm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Chẳng qua tôi phải qua Mỹ học 3 năm nên mới tạm thời chia tay. Trước khi đi, anh ấy nói sẽ đợi tôi nhưng thật không ngờ mẹ anh ấy lại nhanh như vậy muốn có con dâu. Cô cũng biết rõ Thần không hề yêu cô, người anh ấy yêu là tôi. Anh ấy lấy cô vốn là để mẹ hài lòng mà thôi!"
Bạch Cơ Uyển vẻ mặt đắc ý, vừa nói vừa chú ý đến biểu cảm trên gương mặt Lạc Hy. Nếu như thật sự biết điều, thì hẳn là đôi bên đều dễ nói chuyện nhưng nếu thật sự Lạc Hy ngoan cố vậy thì phải Bạch Cơ Uyển cô sẽ không ngại ra tay.
"Triệu tiểu thư nói chuyện này với tôi là có ý gì?"_Lạc Hy cảm thấy nực cười. Cô ta nhanh như vậy đã muốn đánh dấu chủ quyền rồi sao! Đời nào một tiểu tam lại đi nói lí lẽ với người vợ bao giờ.
Bạch Cơ Uyển từ nãy đến giờ đã nhẫn nhịn, hạ giọng để nói chuyện với cô nhưng ngược lại cô còn coi lời nói của cô ta là dư thừa, cố ý không hiểu ý của cô ta sao?
"Triệu tiểu thư, cô biết tôi muốn nói gì! Cô chỉ cần yên phận làm Doãn thiếu phu nhân đến khi mẹ anh ấy chấp nhận tôi là được."_Cô ta cao giọng nói với Lạc Hy.
"Việc chăm sóc Tư Thần từ nay hãy để tôi lo, không cần cô để tâm nữa."
"Tôi là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, há lại để một người ngoài như cô chăm sóc."_ Lạc Hy trở nên cứng rắn, ánh mắt trong veo nhìn về phía người phụ nữ đối diện.
"Cô...."
Bạch Cơ Uyển lúc này vô cùng tức giận bởi giọng nói và biểu tình thản nhiên của cô, vốn định lên tiếng thì nhận thấy Doãn Tư Thần mở cửa bước vào,cô ta liền ngay lập tức biến đổi cảm xúc. Gương mặt đầy vẻ ủy khuất, khoé mắt ngấn lệ, giọng nói mong manh.
"Triệu tiểu thư, tôi thật sự không có ý gì đâu. Cô đừng hiểu lầm mà!"
Lạc Hy vô cùng thán phục trước tài năng diễn xuất đỉnh cao của cô ta. Cô ta làm như vậy ai nhìn vào cũng cho rằng cô chua ngoa bắt nạt, làm khó một người hiền dịu như Bạch Cơ Uyển và Doãn Tư Thần cũng không ngoại lệ. Anh vừa vào đến cửa nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vã đặt bát cháo sang một bên rồi đến bên cô ta hỏi han.
"Uyển nhi, em sao vậy?"
Bạch Cơ Uyển nũng nịu, thút thít trả lời.
"Là lỗi tại em, tất cả là tại em."
"Có chuyện gì? Nói anh nghe."_Doãn Tư Thần cảm thấy rất khó sử, không biết phải xử lý thế nào.
Lạc Hy đã chịu quá đủ với bộ mặt diễn xuất của Bạch Cơ Uyển. Cô nói với giọng chán ghét.
"Hai người nếu muốn dỗ dành nhau thì mời ra ngoài. Ở đây tôi không hoan nghênh."
Doãn Tư Thần nhìn Lạc Hy đầy áy náy rồi nhanh chóng đưa Bạch Cơ Uyển ra ngoài.
Ngoài hành lang bệnh viên
Anh từ từ đỡ cô ta ngồi xuống ghế, lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt xinh xắn, ngây thơ đi, Bạch Cơ Uyển nghẹn ngào dùng ánh mắt long lanh, tủi thân hỏi anh.
"Thần, có phải em không nên trở về không?"
"Sao em lại nói như vậy?"
"Vợ anh có vẻ không thích em lắm!"
"Không phải đâu, từ từ rồi cô ấy sẽ quen thôi."_Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi.
Nhận thấy Lạc Hy vẫn còn đang ở bên trong, Doãn Tư Thần bỏ Bạch Cơ Uyển ra, ôn nhu nhắc nhở.
"Uyển nhi, em cứ về trước đi, tiểu A ở ngoài sẽ đưa em đến căn hộ mới. Anh sẽ sớm đến thăm em, có chuyện gì thì cứ gọi, anh sẽ đến ngay, được không?"
Bạch Cơ Uyển dù rất muốn ở bên cạnh anh nhưng việc cô cần làm bây giờ là lấy lại được tình yêu, trái tim anh nên cô ta không thể trái ý anh để anh chán ghét. Cơ Uyển mỉm cười ngọt ngào.
"Được ạ?"
"Ngoan lắm."
Doãn Tư Thần xoa nhẹ đầu cô ta như anh vẫn thường làm như lúc trước. Âm thầm nhìn bóng hình của cô ta đến khi khuất dần.