Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng

Chương 35: Tình cảm chớm nở




Toàn thân cô như mềm nhũn với lời nói đầy sủng mịch của anh. Thân hình cao lớn, cứng rắn, cơ ngực rắn rỏi áp sát vào lưng cô. Lúc này, Lạc Hy có thể cảm nhận được nhiệt độ rõ rệt, hơi thở nam tính,ấm áp,dịu dàng của anh đang bao phủ lấy da thịt cô. Tâm trí hoàn toàn bị u mê, trái tim không ngừng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không chỉ có mình cô, kể cả anh. Từ lúc nào, Doãn Tư Thần cảm thấy bản thân đã quen dần với sự xuất hiện của Lạc Hy trong cuộc sống của mình, muốn ngày ngày được ngắm nhìn gương mặt kiều diễm, thanh thuần, nụ cười ngọt ngào tươi trẻ ấy. Con tim vốn tưởng rằng sẽ nguội lạnh giờ đây lại một lần nữa vì một cô gái mà rung động, rạo rực.
Chẳng lẽ anh thật sự đã thích cô sao?
Câu hỏi này chính anh vẫn còn đang phân vân chưa rõ đáp án. Cảnh phong tình vạn chủng này lọt vào mắt thím Trương, bà đứng từ phía xa, đôi mắt nhíu lại nhìn cặp vợ chồng ấy rồi thở dài.
Thiếu gia! Đến khi nào cậu mới nhận ra tình cảm của mình đây.
Rõ ràng hai người có tình cảm với nhau tại sao lại khó quá vậy.
Thiếu phu nhân, sợ rằng thiếu gia sẽ lại phụ lòng cô rồi!
Ánh chiều tác đẹp mê hồn, những tia nắng cuối cùng phản chiếu hình ảnh anh và cô tựa như thiên thần và ác quỷ. Một tình yêu đầy gian truân và cách trở. Từ hai người ở hai thế giới khác nhau, họ phải đủ kiên cường, đủ tin tưởng đối phương, đủ nhẫn nhịn đợi chờ.
Liệu rằng có thể được bao lâu?
Doãn Tư Thần nhận thấy Lạc Hy cần được nghỉ ngơi, anh khẽ bỏ cánh tay ra khỏi eo cô. Nhẹ nhàng xoay người cô lại.
"Lạc Hy, em vừa mới xuất viện, thân thể rất dễ mệt mỏi. Để tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi."
Lạc Hy vui vẻ cười, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc.
"Vâng!"
Nói rồi, Doãn Tư Thần đem tay trái của cô đặt lên bờ vai vững chắc của mình, tay phải nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay to lớn ôm chặt lấy thân thể mảnh mai, chậm rãi đỡ cô lên phòng. Sau khi để Lạc Hy nằm xuống giường, anh âu yếm xoa đầu cô, lời nói dỗ dành giống như dỗ một đứa trẻ.
"Ngoan, nằm ngủ một giấc. Tôi đi xuống chuẩn bị đồ ăn cho em, khi nào xong tôi sẽ gọi."
Đây là lần đầu tiên Lạc Hy thấy Doãn Tư Thần ân cần với mình như vậy, sự quan tâm xuất phát từ tình cảm của người chồng đang lo lắng cho vợ mình. Lòng cô dấy lên một cảm giác ngọt ngào, rộn ràng khó nói. Cô gật đầu, khẽ nhắm mắt lại. Anh cũng nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
- --------------------
Vì quá mệt mỏi, Lạc Hy ngủ một cách ngon lành. Đến khi tỉnh dậy, bản thân cảm thấy khỏe lên rất nhiều. Nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, cô chậm rãi rời giường, từ từ đi xuống nhà. Bước xuống cầu thang, mùi thơm của thức ăn đã xộc thẳng vào mũi khiến cho chiếc bụng cô kêu lên cồn cào. Lạc Hy ôm bụng tiến đến phòng bếp, vừa đến nơi, cô không khỏi choáng ngợp.
Là Doãn Tư Thần - Doãn tổng cao cao tại thượng đây ư?
Anh ấy đang....nấu ăn!
Và nấu cho cô ư?!
Doãn Tư Thần trong chiếc tạp dề màu hồng đang bận rộn nấu từng món. Đôi tay uyển chuyển cắt thái rau củ điêu luyện vô cùng, thần thái dịu dàng, cương nghị lại rất chuyên tâm, giống như anh đã từng làm qua thuần thục rồi. Bất chợt cô cảm thấy bản thân đang ghen tị với những người đã từng được anh đích thân nấu ăn. Nhận thấy ánh mắt khác thường phía sau lưng, Doãn Tư Thần bất giác quay lại, thấy Lạc Hy đã đứng ở phía sau từ khi nào. Cô lúc mới ngủ dậy trông thật đáng yêu, mái tóc quăn hơi rối, đôi mắt mơ màng ngủ, bờ môi hồng đào chúm chím cười khiến anh không kìm được mà nổi lên ham muốn dục vọng. Doãn Tư Thần vội vã quay đầu lại, che đi khát vọng của mình. Anh sợ nếu nhìn cô thêm nữa là sẽ bị nét ngây thơ của cô không kiềm chế được mà ăn cô ngay tại nơi này. Anh cố gắng áp chế cảm xúc lại, bày biện thức ăn rồi tháo bỏ chiếc tạp dề ra. Nét ôn nhu, điềm đạm mới đây đều biến đâu mất, anh lại trở về với phong thái cao ngạo, khí chất của người lãnh đạo Doãn thị. Doãn Tư Thần tiến đến gần cô.
"Em thức dậy từ khi nào?"
"Vừa....vừa lúc nãy thôi!"_cô nhỏ giọng trả lời.
"Đúng lúc tôi làm xong, nào...để tôi đưa em ra bàn ăn."
Anh từ tốn đưa cô ngồi xuống ghế rồi mang từng món đủ màu sắc, trang trí bắt mắt ra bàn khiến cô không khổ thán phục. Không ngờ cô lại bại trước tài nấu ăn của anh. Chiếc bụng đang kêu lên thành tiếng báo hiệu rằng cô phải cho nó an. Doãn Tư Thần nhếch môi cười, giọng trêu đùa.
"Bụng em gõ trống rồi kìa!"
"Em...em..."_Lạc Hy xấu hổ vội giải thích.
"Được rồi, mau ăn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.