Chiếc xe của Âu Dương Hi Phàm và Lạc Hy dừng lại tại một nhà hàng truyền thống dân dã nhưng cũng không hề thua kém nhưng nhà hàng Châu Âu sang trọng, hai người vui vẻ nói chuyện tiến vào trong, họ không để hề biết rằng có một ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm đang hướng về phía họ. Âu Dương nhanh chóng nhanh chóng chọn bàn, phục vụ xem món. Đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi ăn khi chỉ có hai người, trong lòng không khỏi hứng phấn cùng hồi hộp.
"Lạc Hy, em muốn dùng gì?"
Lạc Hy mải mê ngắm nghía phong cách trang trí, bày biện của nhà hàng nhất thời không để ý đến lời nói của anh. Nơi đây được trang trí vô cùng thanh nhã, truyền thống. Từ những vật dụng thủ công tinh xảo cho đến những nét vẻ hoa văn điêu luyện, mĩ nghệ trên tường đều toát lên vẻ cổ kính thời xưa. Những chiếc màn rèm được thêu hình công phượng rực rỡ càng làm tăng vẻ hoàng thất quý tộc.
"Lạc Hy...Lạc Hy....?"
Âu Dương Hi Phàm thấy dáng vẻ hiếu kì của Lạc Hy, có chút mừng thầm. Tiếng gọi của anh làm kinh động đến tâm dạng say mê của cô trong phong cảnh hữu tình này.
"Xin lỗi...là do nhà hàng này bày biện rất vừa mắt nên nhất thời không chú ý thôi!"
"Nếu thích, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến đây!"
"Thế sao được! Âu Dương tổng bận chăm công nghìn việc, tôi nào dám làm phiền."-Lạc Hy khéo từ chối anh, giọng vô cùng nhẹ nhàng, khiêm tốn.
"Chỉ cần em muốn, bận mấy tôi cũng sẽ đưa em đi được!"
"Thôi, chúng ta mau gọi món đi."
Lạc Hy lúc này cũng bớt đi thành kiến đối với Hi Phàm. Mặc dù không biết mục đích anh tiếp cận mình là gì nhung xem biểu hiện của anh như vậy, chắc là không có ý xấu. Nếu đã muốn làm bạn thì cô cũng không ngại kết thêm một vị bằng hữu nữa.
Cách bàn của Lạc Hy khoảng hai, ba bàn nữa là bàn của Doãn Tư Thần và Bạch Cơ Uyển. Anh từ nãy đến giường nhìn họ vui vẻ bên nhau, trong lòng đã nổi len con bão tố ồ ạt. Bàn tay nắm thành quyền vẫn chưa hề có ý định thả lỏng, ngược lại càng chặt hơn. Thức ăn bày sẵn trên bàn vẫn chưa hề đụng đũa. Bạch Cơ Uyển khó khăn lắm mới có một bữa riêng tư với anh vậy mà giờ lại bị Lạc hay phá hỏng, không tránh khỏi bực bội. Từ lúc đến nhà hàng, Doãn Tư Thần không hề nhìn cô ta đu chỉ một cái, từ đầu đến cuối đều dán mắt vào người Lạc Hy. Nói là đưa cô ta đi ăn vậy mà thành đi theo dõi. Bạch Cơ Uyển cố gắng gằn giọng xuống.
"Tư Thần, sao anh chưa ăn, thức ăn nguội cả rồi!"
"....."-Doãn Tư Thần không hề để ý lời nói của cô ta.
Bạch Cơ Uyển tỏ ra uất ức, than phiền.
"Anh không quan tâm em nữa rồi đúng không? Đưa em đi ăn một bữa khó thế sao?"
Lúc này, Doãn Tư Thần mới rời mắt, hướng ánh nhìn đến cô ta.
"Xin lỗi em, thôi mau ăn đi!"-an ủi Bạch Cơ Uyển, anh cố gắng không để tâm đến Lạc Hy nữa, cầm lấy dao dĩa cắt mạnh miếng bò bít tết đưa vào miệng.
Ánh mắt Bạch Cơ Uyển chợt loé lên, nụ cười tâm địa thoắt ẩn thoắt hiện trên môi.
"Tư Thần, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều. Triệu tiểu thư chắc chỉ muốn làm quen với Âu Dương tổng để dễ bàn chuyện làm ăn thôi. Nhưng...nếu thân mật quá như vậy thì....không được tốt cho lắm!"
Doãn Tư Thần nghe lời nói của Bạch Cơ Uyển, ánh mắt tức giận tỏa ra sát khí trực diện nhìn vào Lạc Hy. Thấy vậy, cô ta càng được nước nói tới.
"Dù sao, anh và cô ấy lấy nhau là do bá mẫu thúc dục. Cô ấy làm vậy chẳng qua chủ muốn sau này ly hôn có một bến đỗ an toàn thôi!"
Bạch Cơ Uyển sớm đã biết Doãn Tư Thần và Lạc Hy lấy nhau không phải đến từ tình yêu nên đối với cô ta mà nói chỉ cần một chút thủ đoạn là có thể đuổi Lạc Hy ra khỏi cửa Doãn gia.
Đang dùng bữa vui vẻ, Âu Dương Hi Phàm chợt nhận thấy thức ăn dính trên mép Lạc Hy trông khá dễ thương. Anh không khỏi bật cười, cầm lấy tờ giấy đưa tay khẽ chạm vào miệng cô, lau nhẹ vết thức ăn. Hành động đột ngột khiến Lạc Hy giật mình, có chút ngẩn người, Âu Dương Hi Phàm thấy vậy vội giải thích.
"Trên miệng em có dính thức ăn."
"C...cảm ơn!"-Cô thấp giọng ngượng ngùng.
Doãn Tư Thần đã hết sức kìm nén lửa giận trong lòng nhưng khi hành động của Hi Phàm lọt vào mắt anh, mọi cơn thịnh nộ như bùng phát. Doãn Tư Thần đập mạnh xuống bàn, lập tức rời khỏi nơi đó. Bạch Cơ Uyển cũng vội xách túi chạy theo anh. Lạc Hy vô thức liếc nhìn quanh chợt thấy bóng hình quen thuộc nhưng lại không rõ mặt là ai.
"Lạc Hy, em sao vậy?"-Hi Phàm thấy cô nhìn chăm chú phía cửa, có chút tóc mò.
"Không có gì..."-cô vội rời ánh mắt đi, chắc là do cô nhìn nhầm thôi.
"Không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về thôi!"
Âu Dương Hi Phàm cùng Lạc Hy rời khỏi nhà hàng rồi đích thân lái xe đưa cô về công ty. Còn Doãn Tư Thần, sau khi đưa Bạch Cơ Uyển về căn hộ, liền đến quán bar cao cấp uống rượu. Bởi là quán anh và bạn bè thường xuyên lui tới nên ông chủ quyết định mở quán 24/24 để tiện phục vụ. Chìm đắm trong nơi phồn hoa, sắc dụ, ánh đèn lập loè mờ ảo. Mùi rượu cùng nước hoa hoà quyện vào nhau mang đến một mùi hương khó chịu. Giờ mới là buổi chiều nên quán chủ có ít người tới. Doãn Tư Thần gọi một chai rượu mạnh, trực tiếp cầm lên uống một hơi dài. Trong đầu hoàn toàn là những hình ảnh Lạc Hy thân mật cùng người đàn ông khác.
Lạc Hy, em to gan thật! Chúng ta còn chưa ly hôn mà em đã đi tìm đàn ông khác rồi sao?
Tôi quan tâm em như vậy vẫn còn chưa đủ? Coi những điều tôi làm cho em là đồ bỏ đi hay sao?
Không...cả cuộc đời này em chủ có thể là của một mình thôi! Chỉ một mình toi!
Doãn Tư Thần không biết bản thân đã uống hết bao nhiêu chai. Chủ biết khi vừa tỉnh lại đã là mười giờ đêm. Anh thanh toán xong, bước chân lảo đảo rời khỏi quán bar. Ngồi lên chiếc xe thể thao, Doãn Tư Thần không biết mình nên đi đâu, đánh liều lao xe ra đường. Vừa tỉnh táo lại một chút, xe đã dừng lại trước toà chung cư nơi Bạch Cơ Uyển ở.
- --------------------
Bing...bong....
Bạch Cơ Uyển nghe thấy tiếng chuông cửa, có chút bất ngờ, liền nhanh chóng ra mở cửa. Cô ta giật mình phát hiện Doãn Tư Thần trong tình trạng say khướt đang đứng trước cửa căn hộ.
"Tư Thần, sao anh lại trở thành bộ dạng này?"
Chưa kịp nói gì, anh đã ngã người về phía Bạch Cơ Uyển. Cô ta khó khăn lắm mới đưa được anh lên giường. Sự toan tính lại bắt đầu hiện lên. Bạch Cơ Uyển dùng ánh mắt thâm thuý nhung Doãn Tư Thần say đến bất tỉnh trên giường rồi vào phòng tăm lấy khăn lau người cho anh. Cô ta từ từ tháo từng khuy áo để lộ khuôn ngực rộng rãi, to lớn, rắn chắc đầy mê luyến của anh.