Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng vàng chiếu rọi vào căn phòng, hai thân thể hoàn mỹ ôm nhau say giấc. Người phụ nữ nép vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân kia. Gương mặt kiều diễm, tinh tế, nhỏ nhắn như mất đi huyết sắc mà tái nhợt. Mái tóc quăn dịu dàng có phần hơi rối, đôi mắt vẫn nhắm nghiền vì mệt mỏi, khoé mắt vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đau đớn của buổi kích tình tối qua. Lúc này, cô tựa như một con búp bê không sinh mệnh.
Cộc...cộc...cộc...
"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong!"
Tiếng nói trầm ổn vọng từ ngoài cửa mang theo sự cung kính, Doãn Tư Thần chậm rãi mở mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh căn phòng rồi dừng lại trên thân thể Lạc Hy. Cô của lúc này vô cùng ngoan ngoãn, yên ổn bên lòng anh, khác xa dáng vẻ ầm ĩ, kháng cự đêm qua. Bất giác, ánh mắt đã dịu đi có đôi phần nhu hoà. Bàn tay to lớn mang theo hơi lạnh chạm nhẹ lên bờ môi mềm phiếm hồng, di chuyển nhẹ nhàng trên đó. Đôi mắt anh hẹp dài, loé lên tia tà mị, thâm thuý lại dịu dàng tựa như kim cương ngâm trong làn nước thanh tuyền. Khi đôi mắt hoàn toàn dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Lạc Hy thì khoé môi cũng khẽ cong lên. Không biết là do bản tính chiếm hữu sẵn có của người đàn ông hay trái tim này đã hoàn toàn rung động vì người phụ nữ này, Doãn Tư Thần khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn dịu nhẹ.
"Lạc Hy, em là của tôi. Cả cuộc đời này em chỉ có thể thuộc về mình tôi thôi!"
Giọng nói trầm tĩnh dễ nghe nhưng mang theo sự uy quyền và độc chiếm rất cao. Nó như một lời tuyên bố rằng cô định sẵn là sẽ thuộc về hắn, hệt như con mồi đã lọt vào tầm mắt của con sói thèm khát, chỉ có thể trở thành của ngon của chúng, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp được. Nói rồi, Doãn Tư Thần nhẹ nhàng rời khỏi giường nhanh chóng khoác lên mình âu phục đen làm tôn lên dáng vẻ đĩnh đạt, lạnh lùng vốn có. Bộ âu phục này được đặt thiết kế riêng cho anh, do chinh tay nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới đích thân làm. Trên thế giới chỉ có duy nhất 1 bộ và đương nhiên cái giá của nó còn cao hơn chiếc Cadilac đời mới nhất. Anh nhìn lại thân thể nhỏ nhắn kia lần nữa rồi đi thẳng ra ngoài.
Dưới phòng khách, tiểu A đã đứng nghiêm chỉnh đợi sẵn, gương mặt có chút gì đó không vui. Khi vừa nhìn thấy Doãn Tư Thần bước xuống, cậu nhanh nhẹn tiến đến báo cáo một chút về lịch trình của ngày hôm nay.
"Chủ tịch, 45p nữa chúng ta sẽ có cuộc họp với bên này đầu tư bất động sản ở Pháp."
"Ừm!"-Doãn Tư Thần lành lạnh đáp lại như đã quá quen với công việc này.
Tiểu A vẫn còn điều gì muốn nói, ánh mắt băn khoăn định nói rồi lại thôi. Anh nhận thấy được sự khác thường của cậu, lên giọng chất vấn.
"Còn chuyện gì nữa?"
Tiểu A bị giọng nói lãnh đạm pha chút cương nghị làm cho bối rối, theo bản năng hít hơi sâu rồi trả lời.
"Sáng nay, phòng nhân sự báo Bạch Cơ Uyển tiểu thư muốn đến công ty ta làm việc!"
"Cô ấy muốn làm gì?"
"Bạch tiểu thư muốn làm thư kí của ngài."
"Thư kí?"-anh hơi ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy, ánh mắt suy tư rồi cất giọng lạnh băng.
"Đến công ty!"
"Vâng!"
Tiểu A chỉ biết thở dài đi theo sau Doãn Tư Thần. Sở dĩ hôm nay cậu ấp úng như vậy là do cậu hoàn toàn không thích Bạch Cơ Uyển vào Doãn thị. Đặc biệt là ngồi vào ghế thư kí của giám đốc. Không chỉ riêng cậu, tất cả nhân viên trong công ty ai cũng đều không ưa gì Bạch Cơ Uyển. Từ lúc biết Lạc Hy là phu nhân tổng giám đốc, họ đã dành tình cảm hết sức đặc biệt cho cô bởi bản tính lương thiện lại tốt bụng của cô khiến họ cảm thấy ấm lòng vô cùng. Nay lại xuất hiện người phụ nữ đanh đá, khó ùa như vậy thật sự khiến họ khó chịu vô cùng.
- ---------------------
Lạc Hy tỉnh lại khi xe của Doãn Tư Thần vừa rời khỏi biệt thự. Cô khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, thân thể như bị nghiền nát, nửa thân dưới đau đớn vô cùng. Đêm qua, Doãn Tư Thần đòi hỏi hết lần này đến lần khác khiến khung xương của cô như nát vụn ra. Nhớ lại mọi chuyện tối qua, Lạc Hy dấy lên một cảm giác chua xót cùng bi thương, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống. Ngay sau đó, cô đứng dậy rời khỏi giường nhưng chỉ đi được vài bước, hai chân đã không còn sức lực mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Lúc này, Lạc Hy mới phát hiện ra cả người đầy những dấu hôn, chằng chịt vết xanh tím. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Hy cuối cùng cũng đã mặc lại quần áo chỉnh tề, cố gắng che đi những dấu vết của buổi kích tình ấy. Tâm trạng u sầu được cô che đi bằng vẻ lạnh nhạt chưa tùng thấy đến thẳng công ty. Thím Trương nhìn bóng lưng đơn độc của Lạc Hy không khỏi thở dài mà bất lực.