Doãn Tư Thần có chút kích động với hành động của cô ta, sải bước đến phía chiếc giường lớn.
"Uyển nhi, em sang phòng khác ngủ đi, phòng này là của..."
"Em không chịu đâu!"- Bạch Cơ Uyển vội cắt ngang lời của anh, bày ra bộ mật bướng bỉnh, yếu đuối.
"Em muốn ở phòng này! Ngủ trên chiếc giường này cơ."
Bộ đang ngỗ ngược khó chiều của cô ta khiến Doãn Tư Thần vô cùng khó xử, sắc mặt anh trong nháy mắt có chút ảo não.
"Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài đây!"
"A...aa....đau...đau quá!"
Anh vừa định bước ra cửa thì bị tiếng kêu của Bạch Cơ Uyển làm cho bất ngờ mà khựng lại. Quay đầu nhìn lại là gương mặt nhăn nhó, tái mét của cô ta. Doãn Tư Thần hoảng sợ vội chạy vọt đến phía cô ta.
"Uyển nhi, em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Bạch Cơ Uyển ôm bụng cố tỏ ra đau đớn, ánh mắt xoẹt qua tia mưu đồ.
"Em...em tự dưng thấy đau bụng quá!"
Vẻ mặt Bạch Cơ Uyển thoáng đắc ý, rồi lại tiếp tục yếu ớt ôm bụng. Doãn Tư Thần không hề nhận ra biểu tình của cô ta, từ đầu đến cuối sốt sắng không thôi.
"Em cố gắng chịu đựng một chút. Anh sẽ gọi bác sĩ đến đây ngay thôi!"
"Không!...em không cần đâu."- cánh tay cô ta vội bám chặt lấy anh, giọng nói có vài phần nỉ non.
Cô ta sao lại muốn bác sĩ đến khám cho mình cơ chứ, nếu khám chắc chắn sẽ lộ tẩy hết kế hoạch của cô ta. Điều trước mắt bây giờ là phải nhanh chóng giữ anh lại và tiếp tục phần việc còn dang dở.
"Em không khám làm sao mà được, nhỡ may bị đau dạ dày thì sao?"
"Em không muốn, em chỉ cần anh ở bên em thôi!"
"Nhưng..."
Doãn Tư Thần cố khuyên bảo Bạch Cơ Uyển nhưng không được nên đành bỏ cuộc. Cô luôn như vậy, mỗi khi bị bệnh đều không muốn đến bác sĩ thăm khám chỉ muốn một mình anh ở bên cạnh chăm sóc. Có lẽ cô đã coi anh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Giữa vòng luẩn quẩn ba người anh - Lạc Hy - Bạch Cơ Uyển khiến bản thân anh vô cùng khó xử. Một bên là vợ, một bên là thanh mai trúc mã và cũng là người anh yêu, vậy rốt cuộc anh phải chọn ai đây?
Thấy vẻ mặt lơ đãng, đăm chiêu của anh, cô ta vội ôm chầm lấy thắt lưng của anh.
"Tư Thần, tối nay anh ở lại đây với em được không? Một mình em ở căn phòng lớn như vậy....em sợ lắm!"
Doãn Tư Thần lúc đầu có chút phân vân rồi cũng quyết định đồng ý.
"Được rồi...vậy em nằm nghỉ trước đi, anh đi tắm một lát."
Thừa dịp anh vào phòng tắm, Bạch Cơ Uyển chỉnh trang lại váy ngủ cho thật gợi cảm. Gọi là váy ngủ nhưng thực chất chỉ là mảnh vải mỏng che đi thân thể mà thôi. Và đương nhiên phần cần lộ thì chắc chắn sẽ lộ. Mảnh vải mỏng mập mờ che đi, để ẩn hiện bộ ngực trắng trẻo, nõn nà, đầy đặn của mình. Cặp chân thon thả, mịn màng đầy quyến rũ có thể khiến bất kì nam nhân nào khi nhìn đến nó đều nổi lên dục vọng. Ánh mắt Bạch Cơ Uyển lộ rõ vẻ toan tính, cười lạnh nhìn về phía tách trà trên bàn rồi lại hướng ánh nhìn đến phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Người đàn ông này cô không thể tuột mất được. Chỉ khi cô thành công leo lên chiếc ghế Doãn thiếu phu nhân thì cô mới yên tâm được. Nhưng rất nhanh thôi, nó sẽ thành hiện thực.
Tiếng nước chảy cuối cùng cũng ngưng, Doãn Tư Thần trong chiếc áo choàng ngủ đầy nam tính bước ra. Giọt nước còn đọng lại trên tóc và cơ thể cường tráng của anh càng làm tăng tính yêu nghiệt. Thân thể chuẩn tam giác vàng này đã làm điên đảo biết bao nhiêu nữ nhân trên thế giới. Ngũ quan cương nghị lướt qua thân hình Bạch Cơ Uyển, thấy cô ta vẫn đang ngồi đọc báo, đôi mày khẽ cau lại.
"Uyển nhi, sao em còn chưa nghỉ ngơi?"
Nghe tiếng của anh, Bạch Cơ Uyển vội bỏ báo xuống, lại vờ như đau bụng.
"Em...e chờ anh..."- giọng nói mang theo phần yếu ớt.
"Nha đầu ngốc, em không cần phải làm thế!"
Doãn Tư Thần xoa nhẹ đầu cô ta rồi cầm tách trà lên uống một hơi cạn. Chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng anh chợt thấy đầu óc choáng váng, cơ thể như có một ngọn lửa nóng đang bùng cháy trong mình. Bạch Cơ Uyển nhân ra được sự khác thường của anh thì đoán chắc rằng dược liệu đã bắt đầu phát tác liền nhanh chóng lợi dụng thời cơ kéo anh ngồi xuống giường bên cạnh cô ta. Doãn Tư Thần gần như mất hết sức lực, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Bạch Cơ Uyển cùng với nụ cười tà ác.
"Tư Thần, anh sao vậy? Để em giúp anh."
Cô ta không đợi lâu thêm, nhanh chóng dùng đôi môi đỏ hồng của mình phủ lên môi anh. Doãn Tư Thần bị dục vọng thôi thúc đáp trả nụ hôn của cô ta một cách mãnh liệt. Cả hai chìm trong sự ngọt ngào của đôi môi.
- ----------------
"Tiểu Hy, để mai không được hay sao? Nhất thiết phải lấy bây giờ à?"
"Ừ, tôi phải xử lý tài liệu xong trong tối nay, bà cố gắng đợi tôi chút, tôi chỉ vào lấy nhanh thôi."
"Vậy được, nhanh lên nhé!"
Trương Tử Vy thật hết cách với Lạc Hy, vốn định sau khi dùng bữa tối sẽ đưa Lạc Hy về nhà mình để có nhiều thời gian trò chuyện vậy mà trên đường về, Lạc Hy lại nhớ ra đống tài liệu để quên ở nhà nên bắt cô phải đưa về lấy để hoàn thiện. Mặc dù bản thân Trương Tử Vy không muốn nhưng tính cách cố chấp của Lạc Hy khiến cô cuối cùng cũng đồng ý.
Lạc Hy bước vào nhà, người làm gần như đã ở dưới bếp dọn dẹp. Phòng khách giường chả còn bóng dáng ai. Có lẽ giờ này Doãn Tư Thần vẫn còn đang xử lý công việc trên công ty. Lạc Hy nhanh chóng lên lầu lấy văn kiện, vừa mới lên đến nơi, cô bất chợt thấy cửa phòng mình khép hờ, điện còn bật sáng. Cô đoán chắc anh đã về rồi. Lạc Hy nhẹ nhàng tiến đến phía cửa nhung khi vừa định mở thì ánh mắt cô chợt dừng lại bởi cảnh tượng phía sau khe cửa. Đôi nam nữ đang quấn quít trao nhau nụ hôn đầy dục vọng và đó không ai khác chính là chồng cô- Doãn Tư Thần và Bạch Cơ Uyển. Chứng kiến cảnh tượng này thân thể Lạc Hy bất giác run lên, tim như bị ai đó quất mạnh vào, đau đớn vô cùng. Cổ họng ứ nghẹn không thốt lên lời, đôi ngươi tuyệt vọng nhìn về phái hòm. Tại sao? Sao anh có thể đối xử nhẫn tâm với cô như vậy. Chẳng lẽ đến cuối cùng cô vẫn sẽ là kẻ thua cuộc trong ván cược tình ái này ư? Doãn Tư Thần - cái tên gần như đã khắc sâu vào trái tim và tâm hồn cô giờ đây lại bị chính nó làm cho tan nát. Đến bây giờ cô vẫn muốn bản thân có thể dũng cảm hỏi anh một câu"anh có bao giờ yêu em không?" Nhưg không cần hỏi thì tại đây anh đã cho cô câu trả lời thỏa đáng và nhẫn tâm nhất.