Đêm đến, thành phố vẫn tấp nập tiếng xe cộ, ánh điện từ khắp nơi tỏa sáng làm cho cảnh đêm càng thêm huyền bí. Tại phòng tổng thống sang trọng tọa lạc trên tầng cao nhất của khách sạn hoàng gia, thân hình cao lớn đứng bên cửa kính, đôi ngươi sắc bén mang phần lạnh lẽo dõi xuống cảnh phồn hoa nơi đây. Bộ đồ Tây hòa mình cùng một màn đêm khiến nét uy nghi khiếp người càng tăng lên gấp bội. Cả người toát lên một khí thế trầm ổn gần như bị bóng đêm nuốt trọn. Một bên tay, ly rượu vẫn còn đang uống dở sẽ chuyển động. Một tên vệ sĩ cẩn trọng tiến gần đến, nhẹ giọng nói.
"Âu Dương tổng, người bảo vệ Lạc Hy tiểu thư báo nói tiểu thư sau khi rời khỏi biệt thự Doãn gia thì bị ngất, hiện đang được Trương tổng chăm sóc ở bệnh viện."
Tiếng vệ sĩ báo cáo dù âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để phá vỡ không gian tĩnh mịch trong phòng tổng thống rộng lớn. Ánh mắt sâu thẳm nhíu lại, giọng nói lạnh người.
"Tiếp tục bảo vệ cô ấy cho tốt. Liên hệ với viện trưởng nói chăm sóc đặc biệt cho Lạc Hy."
"Vâng!"
Vệ sĩ như vẫn còn muốn nói gì đó, lưỡng lự chưa rời đi. Âu Dương Hi Phàm thấy vậy liền hỏi.
"Còn chuyện gì?"
"Người của chúng ta hôm nay còn bắt gặp Doãn tổng đưa Bạch tiểu thư về nhà."-Âm thanh ấp úng lộ ra vẻ lo lắng.
"Được rồi, ra ngoài đi."
Âu Dương Hi Phàm lúc này tràn đầy sự nguy hiểm, đôi mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi tấm kính nhưng giờ đây lại có bao phần phức tạp. Doãn Tư Thần, tôi đã cho anh cơ hội để yêu thương cô ấy, vậy mà anh dám lại để cô ấy tổn thương, Âu Dương Hi Phàm tôi từ nay sẽ quyết không buông tay.
- ---------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, cả căn phòng vô cùng hỗn độn. Trên chiếc giường lớn hai thân thể trần truồng nằm bên nhau. Bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu tối qua đã diễn ra chuyện gì. Bạch Cơ Uyển thức dậy trước Doãn Tư Thần để chuẩn bị tốt cho vở kịch sắp diễn ra, bỗng cô ta hết toáng lên.
"Aaaa....."
Tiếng thét chói tai khiến anh thức tỉnh, bởi vẫn còn chịu tác dụng phụ của thuốc nên khó khăn lắm anh mới có thể ngồi dậy, đầu vẫn còn đau nhức.
"Uyển nhi, em..."
Soạn thư thành gần như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Cơ Uyển đang trong hiện trạng không mặc đồ, vẻ mặt uất ức, khóc lóc ôm lấy chăn.
"Sao em lại...."
Cô ta trưng bộ mặt yếu đuối, mong manh, nước mắt ngắn dài giống như bản thân là người bị hại.
"Đem qua chúng ta...."
Anh cố gắng nhớ lại mọi thứ nhưng toàn bộ chỉ dừng lại ở việc anh hôn Bạch Cơ Uyển còn sau đó thì hoàn toàn không nhớ gì cả. Chẳng lẽ anh thật sự cùng Uyển nhi... Nghĩ tới đây, Doãn Tư Thần lật tấm chăn lên, trên tấm ga trải giường xuất hiện vệt máu đỏ. Đó là minh chứng người con gái đã mất đi lần đầu của mình. Anh thầm thở dài, ôm lấy Bạch Cơ Uyển an ủi, vẻ mặt trở nên phức tạp.
"Được rồi, đừng khóc nữa. Anh sẽ chịu trách nhiệm mà!"
Nghe được lời anh an ủi của anh, cô ta nép vào lồng ngực rộng lớn, ánh mắt hiện lên sự tà ác, nhếch môi cười nhẹ rồi đáp lại anh với giọng ấm ức có chút đi hiếp.
"Anh phải giữ lời đấy! Lần đầu của em đã trao cho anh coi như là giao phó phần đời còn lại cho anh rồi. Nếu sau này anh bỏ mặc em, em nhất định sẽ không muốn sống nữa!"
Lời nói của Bạch Cơ Uyển như một khối đá đè nặng lên vai Doãn Tư Thần. Trong lòng anh lúc này bối rối vô cùng. Sau này bản thân phải đối diện với Lạc Hy thế nào đây.
Lạc Hy sau một đêm đã trở nên tiêu tụy vô cùng, thân hình mảnh khảnh lại cộng thêm sắc mặt tái nhợt khiến cô trông thật đơn độc. Lạc Hy được Thương Tử Vy đưa đến tập đoàn Doãn Thị. Tại hôm nay có một số việc cần bàn bạc với Doãn Tư Thần nên hai người cùng nhau vào công ty. Cảm thấy Lạc Hy vẫn chưa bình phục hẳn nên cô đưa Lạc Hy về phòng làm việc trước rồi mới lên phòng chủ tịch gặp anh. Người ta nói cấm có sai, ghét của nào trời trao của ấy khi Trương Tử Vy vừa vào phòng đã bắt gặp Doãn Tư Thần cùng Bạch Cơ Uyển đang ở cùng nhau. Cô mặc dù không hề có hứng thú với mấy cảnh này nhưng nhớ đến chuyện xảy ra với Lạc hay khiến cô bực bội vô cùng. Trương Tử Vy nhẹ nhàng bước vào, thong dong ngồi xuống ghế phía đối diện, ánh mắt đầy châm chọc nhìn Bạch Cơ Uyển.
"Nghe nói Bạch tiểu thư đến Doãn thị làm phó thư ký. Vậy tại sao suốt ngày dính lấy Doãn tổng mà không chịu làm việc thế. Doãn Tư Thần, Doãn thị từ khi nào lại từ bi đại đức thu nạp mấy kẻ vô dụng như thế này vậy!"
Bạch Cơ Uyển nghe thấy lời đầy ý tứ của Trương Tử Vy thì vô cùng khó chịu, tiến đến chỗ của cô, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
"Trương tổng cũng thật rảnh rỗi khi đi lo chuyện bao đồng của người khác."
Doãn tư thành người thấy mùi thuốc súng phát ra từ cuộc nói chuyện của hai người. Tâm trí đã phiền não lại gặp phải chuyện này khiến anh mất kiên nhẫn.
"Trương tử Vy, hôm nay cô đến đây có việc gì?"
Thấy anh hoàn toàn gần như quên mất sự tồn tại của người vợ mình. Tử Vy cảm thấy phấn uất thay cho Lạc Hy, hôm nay cô nhất định phải thay trời hành đạo, giáo huấn đôi nam nữ này mới được.
"Vốn là muốn đến bàn chút việc làm ăn với anh nhưng nếu đã vậy thì tôi nay muốn đến đây đòi lại công đạo cho Lạc Hy."
"Đòi lại công đạo, thật nực cười."- Bạch Cơ Uyển nhếch môi cười, tỏ thái độ khiêu khích.
Trương Tử Vy thấy biểu cảm của cô ta thì không phải ghét bỏ.
"Bạch Cơ Uyển, hình như cô đã quên mất chuyện xảy ra ba năm trước. Khi đó cô khăng khăng gán cho tôi cái mắc tiểu tam, Còn nói bản thân vô cùng ghét loại người ấy vậy bây giờ lại thích trở thành cái hạng ấy sao? Ba năm trước tôi có thể nhịn và bỏ qua cho cô nhưng ba năm sau không có nghĩa tôi sẽ lại bỏ qua cho cô. Cô nên nhớ hiện tại bạn thân đang đứng ở vị trí nào, đừng vọng tưởng mình có thể leo lên cái ghế Doãn thiếu phu nhân để ngồi. Bản thân đã không sạch sẽ định làm bẩn cả nhà họ Doãn sao? Nên nhớ rằng cô có Doãn Tư Thần chống lưng thì không có nghĩa Lạc Hy không có. Cô ấy còn có tôi, còn có Doãn phu nhân chấp thuận và ủng hộ cô ấy. Để tôi chống mắt lên xem cái ngày cô leo lên được làm thiếu phu nhân của nhà họ Doãn."