Âu Dương Hi Phàm gần như rơi vào mộng tưởng. Sao anh có thể quên được chứ! Người con gái ưu nhã, kiên cường, khí chất, thông tuệ; luôn bám dính lấy anh đùa nghịch. Nụ cười tinh quái đầy ngọt ngào giống như viên kẹo đẹp đẽ không dám thưởng thức mà chỉ dám thể trưng diễm, ngắm nhìn. Anh thấy làm đi có chút suy tư, sợ bản thân sẽ làm mất hứng chuyển sang chủ đề khác.
"À…! Lạc Hy.Dạo này… Em với Doãn Tư Thần vẫn ổn chứ?"
Lạc Hy thấy anh đề cập đến vấn đề này không biết phải trả lời ra sao, tâm tình có chút bối rối, hai bàn tay đan chặt vào nhau, nhất thời im lặng. Âu Dương Hi Phàm khẽ nhíu mày, đưa tay đến nắm lấy bàn tay cô, giọng đầy ôn nhu, ánh mắt thâm thuý cùng ám muội.
"Lạc Hy… Anh biết anh vốn không nên xen vào chuyện giữa hai người nhưng anh có thể cảm nhận được em sống với Doãn Tư Thần không hề hạnh phúc. Doãn Tư Thần là người thâm hiểm, thủ đoạn khó đường lại ngông cuồng tự đắc. Còn em… một cô gái mới bắt đầu thanh xuân nhiệt huyết phải cam chịu ở bên người đàn ông như vậy sao? Anh ta đã từng chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, anh không muốn em trở thành một trong số đó!"
"Hi Phàm!!!"-Lạc Hy bỗng cất giọng nói lớn.
"Tôi biết anh là có ý tốt nhưng..."
Âu Dương Hi Phàm nhận thấy sự lưỡng lự của cô, giọng dần trở nên quyết đoán.
"Người đàn ông đó căn bản không phù hợp với em. Mấy ngày nay, Bạch Cơ Uyển bạn gái cũ của Doãn Tư Thần đã làm khó em không ít mà biểu hiện của anh ta gần như không để tâm vào mắt. Chẳng lẽ....em...đã yêu anh ta rồi?"-lúc này, anh dùng lời nói dò xét chất vấn cô.
"Tôi...."-Lạc Hy giật mình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén, cương nghị của anh.
Hi Phàm gần như đã nhận ra được tình cảm của cô, trong lòng dấy lên sự chua xót cùng tự giễu nhưng rồi nhanh chóng khôi phục cảm xúc.
"Tình yêu phải đến từ hai phía mới được gọi là hạnh phúc. Em có tình cảm với anh ta trong suốt những tháng ngày sống chung cũng là điều dễ hiểu. Dù vậy, Doãn Tư Thần liệu có muốn ở bên em không? Có thực sự yêu thương, trân trọng em không? Vậy nên hôm nay, anh nói ra những điều này để em hiểu rõ con đường này thật sự quá gian nan! Bất cứ khi nào em cảm thấy mệt mỏi, buông bỏ thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ làm tất cả để em có một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ."
Lạc Hy cảm thấy khó xử, âm thanh vang lên có vài phần nặng nề.
"Hi Phàm, hiện tại tôi đang rất loạn. Chuyện này chúng ta tạm thời đừng nhắc đến nữa."
"Vậy....được!"
Cả hai đều rơi vào trạng thái im lặng. Mỗi người mang một tâm trạng cùng cảm xúc riêng. Bữa tối bây giờ chỉ còn lại tiếng va chạm của dao dĩa. Âm thanh khiến người ta cảm thấy nặng nề.
- -----------------------
Doãn Tư Thần hôm nay bận rộn trong cuộc họp nên về trễ hơn thường ngày. Vừa về đến biệt thự, anh chợt nhận thấy Lạc Hy không có ở nhà liền gọi phím Trương đến hỏi.
"Thiếu phu nhân đâu?"
"Thiếu gia, hôm nay cô ấy có hẹn với bạn ra ngoài dùng cơm ạ!"
"Bạn?"-anh giọng lạnh lẽo có chút ko vừa lòng.
"Thím lui xuống trước đi…"
Nói rồi, Doãn Tư Thần nhanh chóng bấm số gọi tiểu A.
"Điều tra xem thiếu phu nhân hôm nay đi cùng ai?"
Tiểu A nhận được lệnh liền cúp máy, anh sải bước lên tầng, vào phòng của hai người. Lặng nhìn quanh từng ngóc ngách, đồ vật, nơi đâu cũng gắn liền với bóng dáng của cô. Doãn Tư Thần khẽ thở dài rồi vào phòng tắm. Làn nước mát dội lên cơ thể săn chắc, lồng ngực cứng rắn ấy, chỉ có nước lạnh mới khiến anh trở nên tỉnh táo hơn. Từ hôm qua đến nay,mọi chuyện xảy ra quá nhiều khiến anh không thể lường trước. Cuộc chất vấn sáng nay của Trương Tử Vy làm anh đến bây giờ vẫn cảm thấy mệt mỏi. Ban đầu anh luôn xác định người mình yêu là Bạch Cơ Uyển, Lạc Hy chỉ là vợ trên danh nghĩa. Bản thân chỉ có chút hứng thú nhất thời với cô thôi nhưng hôm nay khi Trương Tử Vy nói để Lạc Hy rời đi, tâm trí anh gần như muốn nổ tung, đầu tiên xuất hiện trong đầu là không được để cô đi. Cô phải mãi mãi ở lại bên anh. Sau một hồi tắm rửa, Doãn Tư Thần khoác áo choàng ngủ bước ra. Vừa đúng lúc tiểu A gọi điện, anh bắt máy.
"Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra được rồi. Thiếu phu nhân đang dùng bữa tối với Âu Dương tổng."
"Âu Dương Hi Phàm!...."-Anh khi nghe thấy cái tên này, cảm xúc dần trở nên xấu đi, nộ khí bao trùm cả căn phòng.
Âu Dương Hi Phàm đưa Lạc Hy trở về sau khi ăn tối. Trước cổng biệt thự Doãn gia, anh nhẹ nhàng mở cửa xe giúp cô.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Không có gì, anh cũng không yên tâm để em về một mình."
Lạc Hy cười nhẹ.
"Vậy...tôi vào đây. Anh về cẩn thận."
Đợi khi xe của Hi Phàm đã đi xa, Lạc Hy mới vào nhà. Giờ cũng đã hơi muộn, người làm gần như chỉ còn lại một hai người làm việc, cô cũng không muốn làm phiền họ liền nhanh chóng lên phòng. Ngay khi mở cửa, Lạc Hy kinh ngạc khi thấy Doãn Tư Thần đang ngồi đọc sách trên giường. Tâm trạng hình như có chút không bình thường. Anh vừa thấy cô về liền cất giọng lạnh nhạt hỏi.
"Em đi đâu mà giờ này mới về?"
Lạc Hy vốn sau chuyện tối qua đã trở nên hụt hẫng vô cùng, tâm tình còn chưa ổn định lại còn bị sự chất vấn của anh làm khó chịu.
"Tôi đi đâu lẽ nào cần phải báo cáo với anh sao?"
"Tôi là chồng em đương nhiên có quyền biết vợ mình đi đâu!"
"Chồng? Tôi tưởng trước nay anh không hề để tâm tới cuộc hôn nhân này?"-cô nói bằng giọng hờ hững.
Doãn Tư Thần nhíu mày, tâm trạng vốn ko tốt lại càng xấu hơn.
"Triệu Lạc Hy, tôi còn chưa hỏi tội em việc em với Âu Dương Hi Phàm hẹn nhau ăn tối đến muộn mới về đâu!"
"Anh ấy là bác tôi…"- Lạc Hy nói có chút e dè.
"Bạn! Bạn là phải bế ẵm, phải tình cảm như vậy sao? tôi thật sự không biết liệu hai người có làm việc gì bất chính sau lưng tôi hay không?"
Lạc Hy sửng sốt, ánh mắt trực diện nhìn anh, giọng nói đây quật cường.
"Anh nghĩ tôi là loại đàn bà lẳng lơ kia ư? Anh dò xét tôi và Hi Phàm vậy anh với cô Bạch Cơ Uyển kia thì không có gì mờ ám!"
"Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi, đương nhiên tình cảm hơn hẳn hai người."
Cô cười lạnh, người càng trở nên lạnh lẽo.
"Tình cảm? Tôi thật sự muốn biết tình cảm của hai người mặn nồng đến cỡ nào!"