Hạo Vĩ lái xe nhanh chóng đưa Bạch Cơ Uyển đến nơi anh ta ở. Đó là một căn hộ khá đơn giản, không hề có vật dụng gì đáng giá. Cách trang trí cũng như bày biện đều cho thấy chủ nhân của nó là một người tùy tiện, có phần lôi thôi. Bạch Cơ Uyển vừa bước vào tới cửa nhà, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường cùng ghét bỏ. Căn hộ tồi tàn rách nát này làm sao có thể so bì được với căn nhà của Doãn Tư Thần được chứ. Đúng là một kẻ nghèo nàn, đói rách. Hạo Vĩ thấy cô ta vẫn đứng ở cửa, không có ý định đi vào liền cất giọng giễu cợt.
"Uyển Uyển, em không vào cũng không sao nhưng đừng để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Nó là giá trị duy nhất để em có được Doãn Tư Thần."
Bạch Cơ Uyển đảo mắt một lượt, cuối cùng cũng chịu vào. Ngồi trên ciếc ghế sofa da bò, cô ta lấy ra một cọc tiền khoảng mấy trăm vạn, ném lên mặt bàn.
"Đây là số tiền anh yêu cầu, từ ngày hôm nay đứa bé trong bụng không có bất cứ quan hệ nào với anh."
Hạo Vĩ ngồi đối diện, cầm lấy cọc tiền cẩn thận đếm qua một lượt rồi nhìn Bạch Cơ Uyển đầy ý cười.
"Uyển Uyển, em đúng thật là tàn nhẫn! Đưa cho anh một số tiền rồi chia cắt cha con anh sao?"
"Anh đừng có quá đáng!"- Bạch Cơ Uyển lên giọng, ánh mắt tức giận nhìn Hạo Vĩ.
Anh ta nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nụ cười càng thêm rộng tiến đến gần cô ta, một tay vuốt ve lên từng lọn tóc mềm mỏng.
"Yên tâm, chỉ cần em đưa đủ cho anh một triệu nhân dân tệ, anh nhất định sẽ biến khỏi nơi đây. Lúc đó em có thể đường đường chính chính trở thành Doãn thiếu phu nhân rồi."
Bạch Cơ Uyển liếc nhìn Hạo Vĩ, tâm tình có chút thả lỏng.
"Anh biết thế thì tốt!"
Cả hai người, ai cũng có tâm tư cùng suy tính riêng. Đối với vụ hợp tác này, đôi bên cùng có lợi. Chỉ cần hoàn thành giao dịch, cô ta sẽ không còn bât kì mối quan hệ nào với hắn, đến lúc đó xủ hắn thế nào đương nhiên đều nằm trong tính toán của Bạch Cơ Uyển.
- -----------------------------------------------
Lạc Hy trở về nhà ba mẹ tâm tình đã tốt lên rất nhiều, Trương Tử Vy vốn chỉ định đến chơi trong ngày, nào ngờ ông bà Triệu rất nhiệt tình lại nấu ăn rất ngon, bị sự hấp dẫn của mỹ thực khiến cô đành phải ở lại vài bữa cùng Lạc Hy. Bữa nào bà Triệu cũng trổ tài nấu nướng các món đặc trưng của từng vùng miền, Tử Vy không kìm lòng được mà kêu lên.
"Woaaa, bác gái! Bác thật là khéo tay nha. Nấu món nào là chuẩn món đó. Con ở lại đây vài ngày chắc tăn thêm mấy kí mất!"
Bà Triệu đang nấu dở món canh cá thơm phức, nhìn Trương Tử Vy cười hiền hậu.
"Cái đứa trẻ này thật là dẻo miệng. Nếu con thích, lúc nào cũng có thể đến đây chơi với bác. Bác sẽ nấu thật nhiều món cho con."
"Thật sao?Vậy con sẽ không khách sáo nữa đâu."- cô reo lên, vui vẻ ôm lấy cánh tay bà.
Lạc Hy nhìn hai người cười nói vui vẻ, tâm trạng cũng vui lây, nói giọng lém lỉnh có chút ghen tị.
"Mẹ à! sao mẹ lại thiên vị Tử Vy như vậy. Con mới là con gái mẹ mà."
"Được rồi, được rồi, Tiểu Hy sau này thường xuyên về đây. Ta sẽ nấu cho con thật nhiều, chịu không?- bà Triệu khẽ xoa đầu Lạc Hy.
Cả phòng bếp tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ hòa quyện cùng hương thơm của món ăn làm cho căn nhà càng thêm ấm cúng, sum vầy. Người ta thường nói càng đông càng vui vậy nên thật không ngờ mấy ngày sau lại có một vị khách không mời mà đến. Vào một buổi sáng, Lạc Hy ngồi ở phòng khách thì bất chợt nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra mở, cánh cửa vừa mở ra, Âu Dương Hi Phàm đã xuất hiện trước mặt cô, tay còn cầm theo một chiếc vali nhỏ. Cô kinh ngạc nhìn anh, giọng khó hiểu.
"Hi Phàm, sao lại là anh?"
Âu Dương Hi Phàm cười nhẹ.
"Mấy hôm nay không thấy em đến công ty, biết được em về nhà ngoại chơi nên qua đây xem một chút. Nào ngờ lại có người khen mẹ em nấu ăn ngon số một, không nếm thử thật là phí cuộc đời nên tôi quyết định ở đây vài ngày. Sao? hình như em không hoan nghênh tôi!"
"Không...không có...anh mau vào đi!"
Lạc Hy cười bất đắc dĩ, liếc nhìn Trương Tử Vy ngồi đó không xa, cô vừa bắt gặp ánh mắt lạnh người này liền cúi gằm mặt xuống, chuyên tâm xem điện thoại. Mấy ngày ở chung, Lạc Hy gần như đã quên đi mọi muộn phiền. Hằng ngày sau mỗi bữa ăn không cùng nhau xem tivi thì lại đi dạo, đôi khi chăm sóc cây cối giúp ông bà Triệu. Hi Phàm được ở gần cô, cơ hôi tiếp cận càng tăng lên. Mối quan hệ của anh và cô đã trở nên rất thân thiết, không còn có chút khách khí nào nữa.
Nếu bầu trời ben Lạc Hy vô cùng trong lành, ấm áp lại tươi vui thì không khí mấy ngày nay tại tập đoàn Doãn thị lúc nào cũng như sắp có bão. Doãn Tư Thần cả tuần nay đều mang bộ mặt tức giận, cáu gắt đến công ty. Bất kì ai sau khi vào phòng chủ tịch đều phải nhận một trận vũ bão từ anh. Tiểu A mấy hôm liền phải tăng ca, từ lúc cậu làm cho chủ tịch, chưa có việc gì khiến anh bực bội đến vậy. Cả công ty ngầm đoán già đoán non vị chủ tịch cao ngạo của họ chắc lại vừa cãi nhau với phu nhân nê bộ dạng mới như vậy. Hiazzz, phu nhân ơi, cô mau làm lành với chủ tịch đi! Chúng tôi chịu hết nổi rồi!
"Ách xìu!"- Lạc Hy đang tưới hoa, không biết ai nhắc đến mình mà hắt xì.
"Tiểu Hy, bà không sao chứ?"- Trương Tử Vy ở gần đó liền hỏi han.
"Không sao, không sao..."- cô cười nhẹ rồi tiếp tục công việc.
- -------------------------------------------
Một tuần trôi qua đối với một số người chỉ nhanh như một cái chớp mắt nhưng cũng có một số người lại như trải qua một thế kỉ. Bạch Cơ Uyển ngay từ sáng sớm đã báo với Doãn Tư Thần đến đón cô ta ở sân bay. Đúng gờ, Doãn Tư Thần từ công ty lái xe thẳng đến sân bay, đứng chờ tại sảnh vip, chẳng bao lâu đã thấy bóng dáng mảnh khảnh, yểu điệu của Cơ Uyển. Ánh mắt cô ta lướt rất nhanh, vừa ra đã thây ngay Doãn Tư Thần, cô ta nở nụ cười, kéo vali nhanh đến chỗ anh.
"Tư Thần!, anh đợi em lâu chưa?"
"Không lâu, anh mới đến thôi."- anh nhẹ nhàng kéo vali giúp Bạch Cơ Uyển rồi cùng cô ta rời khỏi sân bay.
Chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, Bạch Cơ Uyển sắc mặt trở nên xấu đi.
"Ưm..ọe...ọe..."- cô ta lấy tay bịt miệng, điệu bộ buồn nôn.
Doãn Tư Thần ngồi ghế lái thấy cô ta như vậy liền dừng xe lại, đưa tay xoa nhẹ lên lưng cô ta.
"Uyển nhi, em sao vậy? Trong người không khỏe sao?"
"Em cũng không biết nữa. Dạo này cứ ăn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn, trong người có lúc thấy rất khó chịu!"