Doãn Tư Thần khẽ lướt qua sự đổi thay của căn nhà, tâm tình chợt cảm thấy xa lạ, không vừa mắt cho lắm. Anh vẫn thích cách bày trí lúc trước bởi nó là do Lạc Hy đích thân bày biện, nơi đâu cũng mang theo hơi thở dịu nhẹ cùng bóng hình thanh thuần của cô khiến anh phải nhớ nhung. Nghĩ đến Bạch Cơ Uyển còn đang đứng bên canh, Doãn Tư Thần cười bất đắc dĩ, giọng như không hề để tâm.
"Em thích là được rồi!"
Lạc Hy nghe câu trả lời của anh trong lòng chợt thảng thốt rồi lại tự giễu. Vẫn là ý của Bạch Cơ Uyển quan trọng hơn. Dù cho cô có là vợ anh đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người xa lạ. Có lẽ Bạch Cơ Uyển nói đúng, tình cảm của cô và anh sao có thể sánh bằng thời gian 8 năm họ bên nhau. Lạc Hy bỗng cảm thấy bản thân trở thành kẻ dư thừa, thành ác quỷ phá vỡ nhân duyên của đôi uyên ương tình nồng ý mặn, cõi lòng dần trở nên chua xót. Cô vội tránh đi ánh mắt thâm thúy của Doãn Tư Thần, sợ sẽ bị nhìn thấu tâm tư liền nhanh chóng vào phòng bếp làm việc một chút. Chỉ có công việc mới khiến con người ta quên đi muộn phiền, không bị sự đơn độc cùng áp lực nuốt chửng. Bạch Cơ Uyển trông thấy cô, đáy mắt đượm ý cười, tay càng thêm quấn chặt lấy anh.
"Tư Thần, hôm nay chuẩn bị rất nhiều mon ngon, anh mau thay quần áo rồi xuống ăn cơm thôi!"
Doãn Tư Thần có chút lơ đãng nhưng rồi vẻ mặt lại âm trầm, sải bước lên tầng thay quần áo. Đến giờ dùng cơm, Doãn Tư Thần, Lạc Hy cùng Bạch Cơ Uyển ngồi cùng một bàn. Điểm bất thường ai cũng có thể thấy là Bạch Cơ Uyển ngang nhiên ngồi bên cạnh anh một cách vui vẻ còn cô lại phải ngồi phía đối diện nhìn chồng mình và tiểu tam dây dưa không dứt. Bạch Cơ Uyển gương mặt diễm lệ, miệng luôn cười rạng rỡ, tay không ngừng gắp thức ăn vào bát anh.
"Anh mau ăn thử món này xem, nó được nấu đúng như mùi vị anh thích. Đảm bảo sẽ khiến anh nghiền nó như trước!"
Cả bàn ăn ngoài Bạch Cơ Uyển nói ra thì không một ai lên tiếng. Lạc Hy do mang thai lại đang vào thời kì nghén nên cảm thấy hơi khó chịu khi ngửi thấy mùi tah của bát cá. Cô chỉ từ tốn gắp vài miếng thịt đưa vào miệng, ánh mắt luôn nhìn chăm chăm vào bát cơm, không hề ngẩng lên nhìn Doãn Tư Thần. Còn anh từ đầu đến cuối không có nửa điểm chú ý đến cô ta, vẻ mặt lạnh lùng dị thường. Sự hờ hững của Lạc Hy lọt vào mắt khiến anh không thoải mái. Cô ấy đang nghĩ gì mà đến cả cơm cũng không chú tâm ăn. Hay cô ấy nhớ đến Âu Dương Hi Phàm, người phụ nữ đán ghét, ở trước mặt anh lại dám tơ tưởng đến người đàn ông khác. Lửa giận trong lòng Doãn Tư Thần bỗng chốc nổi lên, Lạc Hy ngồi đối diện cảm thấy như có một áp lực nào đó đang đè nén lên cô, nhất thời cứng đờ.
Bạch Cơ Uyển hướng tầm mắt sắc lạnh đến Lạc Hy rồi thoáng chốc trở nên hiền dịu.
"Lạc Hy, cô có thể vào bếp mang giúp tôi bát súp yến được không? Lúc nãy tô quên mất chưa mang ra."
"Ờ...được!"- Lạc Hy có chút ngây ngẩn, ngay sau đó đứng dậy vào phòng bếp.
Nó là bát nhưng thực chất là một cái tô khá lớn. Do mới nấu cách đây không lâu nên thân tô vẫn còn rất nóng, Lạc Hy khó khăn lắm mới có thể bưng lấy chiếc tô, tay không ngừng run rẩy. Cô bước đi từng bước cẩn trọng đến chỗ bàn ăn. Bạch Cơ Uyển trông dáng vẻ chật vật của cô, đáy mắt lóe lên tia thâm độc, nhân cơ hội Lạc Hy đến gần, cái chân không yên phận của cô ta khẽ duỗi ra ngoài. Lạc Hy hoàn toàn không hề chú ý vật cản phía dưới chân, ánh mắt vẫn chăm chăm vào tô súp. Vừa đi đến sát Bạch Cơ Uyển, Lạc Hy bị ngáng chân liền vấp phải rồi ngã xuống, cả tô súp nóng vốn sẽ đổ vào người Bạch Cơ Uyển nhưng Lạc Hy lại nhanh nhạy đưa tay đến chắn ngang khiến phần lớn súp nóng đều đổ lên tay cô, chỉ có phần ít là đổ vào tay cô ta.
"Á...nóng...nóng quá!"- Bạch Cơ Uyển vội hét lớn, tay run rẩy kịch liệt đưa về phía anh
Doãn Tư Thần bất chợt giật mình, nhìn bàn tay đỏ ửng một khoảng, vẻ mặt băng lạnh xen lẫn tức giận, quát lớn.
"Lạc Hy! Em làm cái gì vậy?"
Lạc Hy vô cùng kinh hãi, bàn tay cô lúc này đau rát vô cùng. Độ nóng của súp khiến tay cô gần như không thể động đậy. Lạc Hy cố cắn môi chịu đựng, vội giải thích.
"Em...em không cố ý!"
Bạch Cơ Uyển đứng ở bên, tỏ ra ủy khuất, ấm ức, khóe mắt rưng rưng lệ.
"Lạc Hy, tôi biết cô không muốn tôi ở đây nhưng thực sự tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. Tôi...tôi sẽ rời khỏi đây mà..."
Doãn Tư Thần bị những lời nói tủi thân của cô ta, tâm tình càng trở nên xấu đi, giọng lạnh khí.
"Em không cần phải đi đâu cả. Không ai có quyền đuổi em đi. Bây giừ lên tầng anh bôi thuốc cho em. Vết thương để lâu sẽ bị nhiễm trùng đấy!"
Nói xong, anh đỡ Bạch Cơ Uyển rời khỏi ngay sau đó. Lạc Hy một mình đứng đó cảm giác tim như thắt lại. Vết bỏng trên tay dù đau rát đến đâu cũng không thể bằng nỗi đau trong lòng cô lúc này.
Em cũng bị thương mà, cũng muốn được anh quan tâm chứ!
Nhưng tại sao anh lại không để tâm đến vết thương của em. Chẳng lẽ em và cô ta đối với anh khác nhau đến vậy ư?
Lạc Hy khẽ nhìn vết thương trên tay, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Nỗi bi ai cùng hụt hẫng vô hạn đang cắn xé tâm hồn cô. Thím Trương nghe thấy tiếng vỡ vốn định chạy ra nhưng khí thấy Doãn Tư Thần phẫn nộ nên chỉ nép sau tường, đợi đến khi anh đi khỏi mới dám bước đến bên Lạc Hy.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"- bà lo lắng hỏi han, ánh mắt bất an nhìn cô.
Lạc Hy cười khổ, nuốt ngược nước mắt vào lòng.
"Con...con không sao."
Thím Trương nhìn dáng vẻ đầy tang thương của cô, lòng không khỏi thương cảm. Bất chợt, bàn tay bỏng rát, đỏ rực lọt vào mắt bà, thoáng chốc trở nên hoảng hốt.
"Cô...cô bị thương rồi! Để tôi vào lấy thuốc bôi cho cô."
Bà vội vã định rời đi nhưng Lạc Hy chợt lên tiếng.
"Thím Trương! Không cần đâu."
Bóng lưng nhỏ bé, đơn độc từng bước lên phòng. Thím Trương dõi theo cô, bất lực không thể làm gì. Chỉ khẽ than thở cho số phận buồn thương này. Lạc Hy sau khi về phòng liền cô tịch ngồi trên chiếc giường lớn. Ánh mắt suy sụp cùng tiều tụy. Ngay lúc này cô cảm thấy bản thân thật đáng thương. Đáng thương ngay chính hạnh phúc hôn nhân của mình. Dù bản thân đã thỏa hiệp từ đầu rằng sẽ không yêu người đàn ông này nhưng rồi bất giác vì vẻ ngoài băng lãnh, bên trong ấm áp, nhu tình mà đem lòng yêu hắn.Giờ cô đã biết tình yêu này thật khó khăn và nguy hiểm, chẳng biết lúc nào nó sẽ đâm mình một nhát đau đớn, kéo mình xuống vực thẳm không đáy.