Ở trong phòng cả buổi tối, Lạc Hy gần như không hề để ý đến thời gian, đến khi xuống nhà cô mới phát hiện trời đã tối sầm từ bao giờ. Thấy thím Trương đang chuẩn bị bàn ăn trong bữa tối, lại nhận thấy sự vắng vẻ lạ thường của căn nhà, trong lòng nổi lên sự nghi hoặc liền hỏi.
"Thím Trương, hai ngày họ vẫn chưa về sao?"
"Thiếu gia gọi điện nói sẽ cùng Bạch tiểu thư dùng bữa tối ở ngoài."
"Vậy sao?"-Lạc Hy cười khổ, ánh mắt có đôi chút tự giễu.
Cô hiện tại không muốn bản thân phải nghĩ quá nhiều, việc cần làm bây giờ là chăm sóc tốt cho bảo bối trong bụng. Không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Lạc Hy quyết định bỏ đi những suy nghĩ muộn phiền, ngồi vào bàn dùng bữa. Do chỉ có mình cô nên bàn ăn để chuẩn bị theo khẩu vị thanh đạm, bổ dưỡng nên cô cảm thấy dễ ăn hơn. Đang dùng bữa thì điện thoại bất chợt có người gọi đến, số điện thoại của Âu Dương Hi Phàm, cô bỗng có cảm giác bất an, vội nhấc máy.
"Alô?"
"Xin chào, cô là bạn của số máy này đúng không ạ?"-Điện thoại bỗng vang lên âm thanh xa lạ khiến cô có chút giật mình.
"Anh là..."-Lạc Hy nghi hoặc lên tiếng thăm dò.
"À, tôi thấy anh ta đã rất say gần như bất tỉnh nên tôi gọi đến số này nhờ cô đến đưa anh ta trở về."
"Say ư?"
Lạc Hy không hỏi cả kinh, Âu Dương Hi Phàm trước nay luôn là người nho nhã, ôn hòa sao có thể khiến bản thân say đến không còn ý thức được như vậy? Cô bắt đầu trở nên lo lắng, nói gì thì nói anh cũng là một trong số người bạn thân nhất của cô, cô không thể nào thấy hoạn nạn mà không giúp. Lạc hi khẽ chấn định, ngữ khí lạnh đi.
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
Người đầu dây bên kia thấy cô hỏi có phần gấp gáp thì cũng không muốn mất thêm thời gian, nhanh chóng trả lời lại.
"Tại quán bar XXX đường..."
Lạc Hy vừa nghe xong liền lập tức cúp máy rồi cầm theo điện thoại rời khỏi nhà. Trước khi đi, cô cũng không quên báo với thím Trương.
"Giờ con phải ra ngoài một lát, thím Trương nếu lát nữa Doãn Tư Thần có hỏi thì cứ nói là con đến nhà Trương tổng là được!"
Thím thương trông dáng vẻ nóng ruột cùng lời nói vội vàng của cô thì không khỏi ngây ngẩn. Khi vừa định thần được, định hỏi cô thì Lạc Hy đã mất dạng từ bao giờ.
Cô khẩn trương bắt một chiếc xe gần đó rồi nhanh chóng đến địa điểm của quán bar. Chiếc xe lao như tên lửa trên đường, chỉ chưa đầy 10 phút đã dừng trước cửa quán bar. Lạc Hy không chần chừ gì thêm lập tức xuống xe rồi đi thẳng vào hội quán. Vừa đến nơi, cô nhất thời chưa thích ứng được với hoàn cảnh nơi đây nên có chút không thoải mái. Tiếng nhạc bốc lửa hoà quyện với ánh đèn huyền ảo cùng hương rượu nồng nặc mang đến cho ta một thế giới ăn chơi trụy lạc. Những cô gái trong thâm hình gợi cảm, ăn mặc thiếu vải để lộ ra từng tấc da thịt nóng bỏng thu hút mọi ánh nhìn của những tên đàn ông hám sắc. Lạc Hy thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa nhưng vì Âu Dương Hi Phàm cô đành phải áp chế. Cô nhanh chóng dùng ánh mắt khẩn trương tìm kiếm bóng dáng của anh. Sau một hồi, đôi ngươi dừng lại ở một góc khuất trong hội quán. Anh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nằm gục xuống chiếc bàn nhỏ, trên tay vẫn cầm ly rượu uống được một nửa.Cô nhanh chóng chạy đến chỗ anh, khẽ nâng cơ thể to lớn, cường tráng có phần vô lực, lay lay cánh tay.
"Hi Phàm, Hi Phàm! Tỉnh, tỉnh lại đi."-Cô hết lớn vào tai anh, Âu Dương Hi PHàm nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, mí mất dần mở ra, hình ảnh trước mắt nửa thực nửa hư khiến anh trở nên mơ hồ, cất giọng hỗn độn.
"Lạc Hy...là em sao, thật sự là em sao?"
Lạc Hy nhận thấy Âu Dương Hi Phàm đã dần có ý thức, âm thanh càng cao hơn.
"Là tôi, là tôi, anh không sao chứ, anh…"
Nó được một nửa, cảm thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn mất đi sức lực. Ý thức dần mê man, cảm giác buồn ngủ nhưng không chế toàn bộ trí não khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê, ngã xuống mặt sàn. Trong cơn mê, Lạc Hy bắt gặp bóng dáng quen thuộc của ai đó đang từng bước đến gần cô.
- --------------------------------
Hôm sau, tại biệt thự Doãn gia, Thím Trương từ sáng đến giờ vẻ mặt luôn lo lắng thất thường. Bà cứ đi đi lại lại ở trước cửa chờ mong sự xuất hiện của ai đó. Đúng lúc này, Lạc Hy mới trở về nhà, vừa bước vào cửa, bà vừa nhìn thấy cô liền lao tới, ánh mắt ánh lên sự vui mừng.
"Thiếu phu nhân, cô đi đâu sao bây giờ mới trở về? Tôi rất lo cho cô!"
Là khi bị hành động đột ngột của bà làm cho giật mình. Nhất thời có chút loạn xạ.
"Con... À tại tối qua có chuyện cần xử lý nên tiện ngủ lại nhà Trương tổng, thím không cần quá lo lắng đâu!"
"Vậy thì tốt…"-Thím Trương nghe vậy có phải phần yên lòng nhưng vẫn còn một chuyện khiến bà chần chừ chưa dám mở lời.
"Thiếu phu nhân, cô..."
Sự ấp úng của bà khiến Lạc Hy có vài phần nghi hoặc, khẽ hỏi bà.
"Thím sao vậy?"
"Cô… Cô thật sự đang mang thai sao?"
Câu hỏi của bà làm cô như chết lặng. Ngoài Trương Tử Vy ra chưa một ai biết chuyện cô mang thai. Vậy tại sao lại… Lạc Hy không khỏi sợ hãi, ngữ khí cứng ngắc.
"Con… Con mang thai rồi! Nhưng thím đừng nói với ai, chuyện này cứ để con tự nói là được."
Thím Dương cũng bị kích động nhưng xen lẫn vào đó là sự vui mừng cùng phấn khích. Nếu không phải tối qua lên phòng cô dọn dẹp, vô tình nhìn thấy giấy khám thai của Lạc Hy đi thì bà thật sự nghĩ rằng cuộc hôn nhân này sẽ sớm đổ vỡ. Giờ thì tốt rồi, đứa trẻ chính là sợi dây kết nối giữa Ba và mẹ chúng.. Thím Trương cười ôn hòa.
"Được, được… Mau lên nghỉ ngơi đi!"
"Dạ vâng."
Lạc Hy khẽ thở dài rồi lên phòng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng là không thể lường trước được. Rõ ràng tối qua cô đến đón Âu Dương Hi Phàm Nhưng rồi không biết vì lý do gì mà ngất đi. Sáng nay tỉnh dậy, bản thân lại ở trong một căn phòng xa lạ không có một ai. Trên bàn con để lại một lời nhắn của Hi Phàm"Cảm ơn em hôm qua đã đến đón anh. Anh có chút việc phải đi gấp, nghỉ ngơi cho tốt!". Lạc Hy đến hiện tại vẫn luôn mơ hồ liệu đây là thực hay mơ rồi chuyện thím Trương biết cô mang thai, không lẽ cô để lộ ra sơ hở gì khiến bà đóan ra, chuyện này sớm muộn cũng phải nói cho Doãn Tư Thần.