Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu dây bên kia chuyền đến âm thanh dè chừng có vài phần cung kính của người đàn ông trung tuổi.
"Thượng...cung tổng, Có chuyện gì quan trọng mà cô đích thân gọi cho tôi vậy?
Lạc Hy nhếch môi cười, Ánh mắt vẫn nhìn bộ dạng chưa hoàn hồn của Bạch Cơ Uyển, cất giọng.
"Bạch tổng, tôi nhớ là ông có một cô con gái đúng chứ?"
"Đúng đúng đúng! Con bé rất thông minh, lanh lợi. À… Không biết cô hỏi con bé có chuyện gì?"-Bạch Thính Phong cười khách khí.
"Nghe nói cô ta với Doãn tổng có một đứa con."
Doãn Tư Thần trầm mặc nhìn Lạc Hy, hiện tại anh không biết phải đối diện với cô như thế nào. Lỗi lầm mà năm năm trước anh gây ra đã trở thành bức tường lớn ngăn cách hai người. Giờ cô có quyền lực, địa vị, mọi thứ đều được cô nắm trong lòng bàn tay. Anh… Còn có cơ hội bù đắp?
Bạch Thính Phong có vẻ ấp úng, thận trọng nói.
"Đúng là con bé có con với Doãn tổng, chỉ là…vẫn chưa chính thức bước qua cửa nhà họ doãn!"
Ánh mắt cô vẫn không thay đổi nhìn hai người nhưng giọng lại có thêm vài phần lạnh lẽo.
"Vậy à! Nhưng vừa nãy cô ta đến trước mặt tôi nói tôi quyến rũ chồng cô ta, nói tôi là Tiện nhân, là loại đàn bà lăng loàn.Chuyện này ông nghĩ nên xử lý thế nào?"
Bạch Cơ Uyển vội trừng mắt lớn nhìn Lạc Hy, tay vẫn nắm chặt lấy Doãn Mặc Lâm, giọng chua chát.
"Lạc Hy! Cô muốn làm gì thì nhắm vào tôi, hà cớ gì phải gọi điện cho ba tôi?"
Đối diện với sự sợ hãi của Bạch Cơ Uyển,Lạc hi lại càng hứng thú hơn. Sự đau khổ mà năm năm trước cô phải chịu, sẽ từ từ trả lại hết cho từng người.
"Bạch tổng, từ khi nào Bạch gia lại cả gan xúc phạm đến tôi như vậy?"
"Không không, chúng tôi nào dám có ý đấy. Uyển Nhi, con mau xin lỗi Thượng Cung tổng cho ba. Mau lên!"-Ông vội vã xin lỗi cô rồi tức giận bắt Bạch Cơ Uyển lên tiếng xin lỗi.
"Ba, con không sai. Con không phải xin lỗi!"
Cô ta tức tối quát lên, tràn ngập ý hận nhìn cô.
"Không nhận sai? Vậy được, đừng trách tôi, có trách thì trách Bạch gia các người vô phúc có một đại tiểu thư như cô ta."
Nói rồi, Đình Viên nhanh chóng gác máy, Lạc Hy ưu nhã rời khỏi ghế, sải từng bước đến trước mặt Bạch Cơ Uyển, ánh mắt đầy hắc ám.
"Đình viên, rút lại toàn bộ hợp đồng cùng tiền đầu tư của Thượng Cung thị với Bạch thị. Tiền vi phạm hợp đồng giao cho bên pháp lý xử lý, bằng mọi giá Bạch thị phải bồi thường tiền hợp đồng. Còn nữa, báo với công ty tiến hành thu mua, tôi muốn ngày mai Bạch thị phải là công ty con của chúng ta."
Lời lẽ đanh thép, cứng cỏi của Lạc Hy như một khối đá nặng rơi thẳng vào đầu Bạch Cơ Uyển, cô ta đã không còn chỗ nương tựa, gia đình, công ty đều đã mất hết. Đôi mắt kinh hãi nhìn trực diện Lạc Hy. Cô khẽ cười, tiến đến sát sát cô ta,nói nhỏ từng lời.
"Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
Cô ngay sau đó liền rời đi, để lại cho Doãn Tư Thần và Bạch Cơ Uyển sự khủng hoảng cùng lo lắng đến cực điểm. Màn đáp trả này của Lạc Hy như để đánh dấu cho sự trở lại của một thế lực cạnh tranh lớn đối với cô ta. Lần tới nay, sóng gió còn xảy đến rất nhiều.
- ----------------------------
Mấy ngày trong hôn lễ Doãn Tư Thần hoàn toàn không còn được gặp Lạc Hy nữa mà dù cho có gặp được cô thì bản thân anh cũng không biết nên đối diện với cô như thế nào. Hôm nay là buổi cuối cùng của hôn lễ, Doãn Tư Thần sau khi nói chuyện với vài vị tổng tài khác rồi cũng trở về, hiện tại công ty đang có rất nhiều việc phải xử lý nên anh không tiện ở lại lâu.
Còn phía Thượng Cung thị, Trương Tử Vy sau khi biết Lạc Hy về nước liền tức tốc lái xe đến công ty cô. Lạc Hy ngồi trong phòng tổng giám đốc xử lý chút công việc liền nghe thấy tiếng la lối vọng từ ngoài vào.
"Lạc Hy…Tôi nhớ bà quá!"
Trương Tử Vy hất tung cánh cửa ra một cách không thương tiếc, lao vào ôm chầm lấy Lạc Hy.. Cô bị hành động bất ngờ khiến bản thân thiếu chút nữa là không thể trụ vững bằng ngã xuống. Trương Tử Vy nhận ra hành động có phần hơi lố của mình thì vội thả cô ra, Ánh mắt vẫn cười cùng giọng điệu lém lỉnh.
"Về mà không báo cho tôi một tiếng, thật sự có xem tôi là bạn nữa không đây!"
Lạc Hy khẽ cười.
"Có vài việc bận rộn nên chưa thể gọi điện thông báo được. Mà chẳng phải chưa báo thì bà cũng biết rồi hay sao?"
Trương Tử Vy bĩu môi hờn dỗi, ngay sau đó lại nói tiếp.
"Hôm nay tôi mang đến cho bà một món quà. Đảm bảo bà chắc chắn sẽ rất thích!
Nói rồi, cô đưa cho Lạc Hy tập tài liệu bí mật, vừa khi nhìn sơ qua, đôi ngươi tinh tế bỗng chốc có chuyển biến, bên trong đượm cười thêm vài phần sắc lạnh. Vở kịch này đã đến hồi kết rồi!
Không khí tại Doãn gia hôm nay tất bật hơn những ngày thường, mọi người hầu trong nhà cho đến thím Trương và Hà quản gia đều bận không ngớt tay. Bởi lẽ hôm nay là ngày Doãn phu nhân trở về. Bà đã rất lâu chưa trở về nên Doãn Tư Thần đặc biệt căn dặn cẩn thận cho mọi sự chuẩn bị trong nhà. Không những thế, Bạch Cơ Uyển lại càng hồi hộp hơn. Từ khi quen biết Tư Thần, cô ta rất ít khi được tiếp xúc với mẹ của anh, ngày hôm nay có thể nói là ngày đầu ra mắt mẹ chồng, cô ta không thể bị mất hình tượng được. Nếu có thêm sự ủng hộ của bà, Doãn Tư Thần sớm muộn cũng sẽ chịu cưới cô ta thôi. Đến gần trưa, mọi việc gần như đã đâu vào đấy thì cũng vừa lúc xe đón Doãn phu nhân vừa đến nơi. Chiếc xe chạy thẳng vào trong sân, đỗ lại trước cửa nhà chính. Tất cả người làm đều đã tập trung đông đủ tại đây, cánh cửa xe được mở ra, tiếng vang cung kính đồng đều.
"Mừng phu nhân trở về!"
Doãn phu nhân từ từ bước ra khỏi xe, đưa mắt nhìn một lượt rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ phía trong xe cũng mới bước ra. Mọi người không hỏi bất ngờ, đặc biệt là Bạch Cơ Uyển, đứa bé bà dẫn về cũng khoảng chừng năm tuổi như Mặc Lâm. Nhưng các đường nét trên gương mặt, đặc biệt là đôi mắt hoàn toàn giống với anh đều tỏa ra vẻ căng lắm, sắc bén. Điều này khiến Bạch Cơ Uyển dấy lên dự cảm lo sợ, tay đang nắm lấy Doãn Mặc Lâm bất giác run run làm cậu bé có chút khó hiểu nhìn cô ta.